61
62
63
64 Sau khi ăn sáng trong phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên xong, địa vị của Lăng Tây Nhi càng gia tăng vượt bực, người trong vương phủ đều biết tính tình quái dị của Vương gia, âm độc, kỳ quái, không thích ồn ào, vì thế không thích ăn chung bàn với người khác, thậm chí yến tiệc trong cung hắn cũng tìm cách chối từ.
65
66
67
68
69 Edit Phu Dung“Ngươi không nên tức giận” Lăng Tây Nhi đồng tình nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khó được hắn dịu dàng một lần, nhưng không ngờ người nào đó tiện tay gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng ra, ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt đầy vẻ châm chọc: “Ta tức giận? Hừ, vui mừng còn không kịp.
70 Edit Phu Dung“Sẽ không… Đại ca, Vương gia nhất định sẽ không thích nha đầu Yên Chi kia, trái lại hắn dường như chán ghét nàng vô cùng!” Lâm Y Y cao hứng trở lại, đôi mắt bắn ra những tia sáng đầy tự tin, ít ra gương mặt sưng vù của Yên Chi cho thấy trước mắt hai người họ vẫn chưa có dấu hiệu thân mật.
71
72
73 Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay mặt qua chỗ khác, mặc kệ nàng, tiếng hừ lạnh thoát ra từ mũi hắn. “Tiểu tuấn tử, không nên tức giận, vừa rồi là ta sai… Đã hiểu lầm ngươi rồi!” bàn tay no tròn vươn tới, đi trước tốt hơn, nhưng bị người nào đó hung hăng né tránh.
74 Xe ngựa vẫn đi về hướng Nam, ngày thứ ba cuối cùng đi tới Hàng Châu, phong thái của trời thu ở nơi này giống như vẻ yểu điệu của một người đẹp. Cẩn thận hít vào một hơi, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế.
75 “Không thể bỏ qua được, trước mắt chức minh chủ võ lâm chính là quân cờ duy nhất có thể kiềm chế Thiên Địa Thịnh!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng phất tay, ngắt lời Long Thanh.
76
77
78
79 Edit Phu Dung“Lưu quản gia, công chúa Mộng Nhan vừa làm loạn nữa. Nàng đang ở ngoài cửa viện nói muốn gặp Vương gia!” Một gã sai vặt mặc trang phục màu đen tiến lên, thấp giọng nói nhỏ bên tai Lưu An.
80 Gương mặt phúng phính nhỏ nhắn xụ xuống, đôi mắt to tròn như đưa đám, cái mũi nhỏ sụt sịt, khóe miệng trễ xuống dưới thật đáng thương, thuận tiện vươn bàn tay nhỏ bé giống như con chó nhỏ làm sai vẩy đuôi mừng chủ “Nhân gia là thật ….