121 “Nương, chẳng lẽ người không có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Sau khi Liên Nhu bước vào phòng khách thì lại ngẩn người, Tây Nhi gọi bà bà cũng không đáp lại, chắc là vì thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đa khiến bà buốn nha!“Nương” Tây Nhi bước đến, khẽ kéo vạt áo của bà, dường như muốn bà tỉnh táo lại, Liên Nhu kinh ngạc đảo mắt, nhìn Tây Nhi đang nửa quỳ trước mặt bà.
122 “Vậy sao. ” Miễn cương đáp lại, Mộng Nhan rủ hai mắt xuống, Phiên quốc uy hiếp biên giới vương triều Đoan Tuấn, chuyện này tại sao phụ hoàng cùng mẫu hậu chưa từng đề cập đến!“Cho nên hiện giờ ngươi phải trở về, có lẽ ngươi có thể khuyên nhủ song thân của ngươi lui binh cũng không chừng, vương triều Đoan Tuấn chúng ta không phải sợ hãi mà là không muốn sinh linh đồ thán!” Tự động nói chuyện rạch ròi với Mộng Nhan, Đoan Tuấn Mạc Bắc cũng có chút xa cách.
123 Thái giám cung nữ vội vã chạy vào, sau đó lại rối loạn hoang mang chạy ra, đi nhang qua Tây Nhi chỉ vội hành lễ nhưng biểu lộ trên mặt rất phức tạp, sợ hãi có, tức giận có, khâm phục có, nhiều loại biểu lộ hòa trộn vào nhau cùng một lúc.
124 “Có vẻ như chuyện cũng không đơn giản như chúng ta đã nghĩ. ” Long Thanh nhíu mày, mắt sáng lên nghĩ đến tất cả những điều đã dự định lúc trước đều bị phủ định.
125 Hai người đi vào lều trại, nhìn những ánh mắt đang phun ra những ngọn lửa không mấy lương thiện, Long Thanh đi theo phía sau lau mồ hôi lạnh, lại nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang không chút hoang mang, bước chân nhàn nhã, khuôn mặt tuất tuyệt vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như đang đi tản bộ, điềm nhiên như không bước lên, đi đến trước mặt Mộng hoàng, dùng lễ nghi của một đại sứ cúi chào nhưng lại bị Mộng Hoàng ngăn lại: “Hôm nay thập lục vương gia tới đây với thân phận là một sứ giả sao?” Hắn lạnh lùng cười, ngụ ý Đoan Tuấn Mặc Nhiên không cần lễ tiết.
126 Biên cương báo nguy, người dân ở thành Đoan Tuấn đều bị ảnh hưởng, đường cái vốn phi thường náo nhiệt nay đã vắng vẻ không ít, các cửa hàng ngừng buôn bán, chỉ lo vội vàng thu dọn đồ đạc, ngộ nhỡ có cái gì bất trắc thì cũng có thể kịp thời chạy trốn, ngân hàng tư nhân nhanh chóng xuất hiện hiện tượng chen nhau đổi tiền mặt, trong vòng ba ngày ngắn ngủn, thành Đoan Tuấn đã có ba ngân hàng tư nhân phá sản, khắp nơi mọi người đều mang bộ dạng hoảng sợ, trong mắt chứa đựng sữ đề phòng, những nhà có tiền thì chuẩn bị di chuyển về phía nam hay ít nhất cũng tránh xa nơi này một chút, lỡ như thành Đoan Tuấn thất thủ thì Giang Nam là nơi tập trung các tổ chức giang hồ may ra còn có thể chống cự được một trận.
127 Cẩn thận hít một hơi thật sâu, Lăng Tây Nhi ôm lấy cánh tay hắn bất động hồi lâu, sau đó nàng hạ quyết tâm nhẹ giọng nói: “Ngươi định làm thế nào? Ta nghe lời ngươi.
128 Lăng Tây Nhi lại đi đến hoàng cung, trên tay chính là chén thuốc đã được đổi lại. “Ngươi đã đến rồi?” Thái hoàng thái hậu đáo mắt, trong ánh mắt chứa đầy cảm tình rắc rối phức tạp, chén thuốc đã ngừng ba ngày, sắc mặt của bà ta quả thực có chút tái nhợt hơn so với trước kia, thân thể cũng có chút gắng gượng hết sức, nhưng còn tinh thần thì vẫn không đổi! “Không phải người đang đợi ta xuất hiện đấy chứ?” Tây Nhi cười khẽ, đem chén thuốc đặt trên bàn tròn khắc hoa, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào thái hoàng thái hậu.
129 Trong Duyên Hi cung, thái hoàng thái hậu không ngừng ngáp, chảy nước mắt, thân thể run rẩy, đầu cháng váng không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường không ngừng hừ hừ, vẻ mặt thống khổ tới cực điểm, vừa hừ hừ vừa tiện thể rủa mười tám đời tổ tông nhà Lăng Tây Nhi, sớm đã ném uy nghiêm của một thái hoàng thái hậu đi xa.
130 Cả một ngọn núi bị san bằng không được sự đồng ý, bốn nam tử từ trên trời bay xuống hẳn cũng không phải là việc gì kì lạ, Mộng hoàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương rồi lại nhìn bốn nam tử mặt lạnh từ trên trời bay xuống đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tà mị, lãnh khốc, yêu tà, vui cười, nhưng mà bốn người mỗi người hai con mắt cũng phát ra một tia sáng khiến người ta sợ hãi, ba vị hoàng tử như rồng trong đám người bị đạp ngã trên mặt đất giống như những con trùng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không ngoài đầu lại nhìn, dưới chân không có ai.
131 “Không phải chàng nói phải về sao?” Người nào đó đang kháng nghị, hơn nữa lại còn đêm hôm khuya khoắt đứng trên nóc nhà của người ta mà kháng nghị, đương nhiên đã chuẩn bị trang phục dạ hành, nhưng mà lại ôm một nữ tử áo trắng trong ngực, nữ tử nỗ lực rướn cổ nghiêng người về phía trước, giống như một con hưu cao cổ đang ngắm nhìn trang viên trước mắt, do nhìn từ ngoài vào nên tòa trang viên khí thế bàng bạc, khí phách kia cũng đủ thấy tài thế rất hùng hậu, kiệu có thể đi từ cửa chính vào đến trước đình, cứ thế đi vào đại sảnh cùng hành lang, tiểu phú thương thời cổ đại bình thường chỉ sợ không đủ sức.
132 Duyên Hi Cung sớm đã trở thành địa ngục trần gian, tất cả những đồ vật bên trong, kể cả đáng giá hay không đáng giá, chỉ cần có thể đập bể được thì sẽ bị thái hoàng thái hậu đập bể thành một đống lộn xộn, trải qua mấy ngày lăn qua lộn lại, bà ta đã già đi nhanh chóng, bộ dạng gầy trơ xương lạnh lùng không ai dám nhìn lên, ánh mắt cứng nhắc, nhưng vẫn có người không chê, đó chính là Mộng Nhan, ngày đêm chờ đợi tại Duyên Hi Cung, bởi vì khi thái hoàng thái hậu nổi giận sẽ tùy tiện giết người, nên trong Duyên Hi Cung đã không còn cung nữ thái giám, mỗi ngày ba bữa ăn đều là Mộng Nhan tự mình hầu hạ, cũng chỉ khi nào nhìn thấy Mộng Nhan, thái hoàng thái hậu mới thanh tỉnh được một chút.
133 Buổi trưa canh ba, cơn nghiện của thái hoàng thái hậu lại phát tác, tuy bệnh trạng đã giảm bớt không ít nhưng vì lười biếng dựa vào Lăng Tây Nhi nên bà ấy lớn tiếng kêu la, dùng sức giãy giụa, muốn mau chóng lấy được thuốc giải.
134 Nàng ngước mắt lên, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn đã khôi phục lại ánh mắt lạnh lùng, khí chất lãnh đạm, giọng điệu cũng lạnh lùng, không còn là Tiểu Tuấn Tử đáng yêu của nàng nữa, thời gian một tháng còn chưa hết, vương gia ác ma đã trở lại rồi!Nàng khẽ thở dài, gật gật đầu, nằm xuống lần nữa, lòng có hơi lạnh, ta yêu nàng, hắn vẫn không chịu nói câu này, không thể nói sao?Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm bên cạnh nàng, duỗi tay ra, ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của nàng từ phía sau, nhắm chặt mắt lại, có lẽ nàng đã hiểu lầm, nhưng hắn chỉ muốn nàng phải bảo vệ mình cho tốt! Bất luận kẻ nào cũng không thể quan trọng hơn nàng!Hôm sau tỉnh lại, Lăng Tây Nhi lại khỏe khoắn như cũ, chỉ là nàng không hề xuống giường, chỉ nằm yên trên giường đếm cừu non, nuôi thành heo mập, sau đó lại đi hái hoa, thời gian trôi qua nhàm chán đến cực điểm, nhưng vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì con, nàng chỉ có thể nhẫn nại!“Phu nhân, ngoài cửa vương phủ có một nữ tử, nói là người vương phi nương nương mời đến chữa bệnh cho thái hoàng thái hậu!” Lưu An bước vào thấp giọng nói.
135 Nhưng mà đương sự cũng không nghĩ như vậy, giữ Thượng Quan Tố Tố lại thì Lãnh Tuyệt Tâm chỉ có thể là gói quần áo chân thành rời nhà trốn đi, nhưng chỉ đi được vài bước, cửa phòng cũng không ra khỏi được, hai tròng mắt lạnh băng trừng mắt nhìn hắn, bắt hắn phải quay lại.
136 Đứng ở trên đỉnh núi giả trong hoa viên, nương theo ánh trăng chiếu vào đình viện, Lãnh Tuyệt Tâm nhìn Thượng Quan Tố Tố mặc sức phát tiết, một nữ nhân với trái tim đầy phẫn hận, mỗi khi hắn nhìn nàng, trong lòng luôn có chút áy náy.
137 Buồn chán quá! Bàn bạc cùng với hai lão Ngoan Đồng thì kết quả cũng chỉ có tự chuốc lấy phiền toái, Tây Nhi ngồi ở trong đình nhìn hình ảnh cô đơn, ưu thương chau mày của Liên Nhu, đúng là một cây làm chẳng nên non, Trường Ninh vương thì cứng đầu cứng cổ, chẳng còn hy vọng gì, thái hoàng thái hậu thì ngoan cố, người có khả năng nói động nhất là cái tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên trẻ tuổi đang bày cái bộ mặt lãnh khốc kia kìa, ông trời ơi, khi nào thì mọi chuyện mới có thể kết thúc tốt đẹp đây hả!“Nương nương, có lẽ người nên quan tâm đến bản thân mình một chút, suốt ngày cứ lo chuyện của người khác!” Lục Nhi vừa lột vỏ quýt cho nàng vừa cằn nhằn.
138 Trong phòng đầu tiên là giọng nói thao thao của vương gia, nói những câu có lý, nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú, đều là những câu tinh hoa nhưng lọt vào tai Lăng Tây Nhi lại thành một đống những lý luận cổ hủ, còn không có sức thuyết phục bằng hành động thực tế, vả lại, thấy người nào đó không nghe dạy bảo, vị vương gia lãnh khốc lại càng làm mặt lạnh tăng thêm giọng điệu không mấy lương thiện, hiện giờ cũng không dễ nói chuyện nha! Sau đó, cái mũi nhỏ co co lại, môi bĩu ra, từng chút từng chút nức nở đến gào khóc ầm lên, giọng nói của vương gia ác ma cũng nhỏ dần, ngày càng nhẹ, cuối cùng chỉ còn hừ hừ như muỗi, về sau, trong phòng chỉ còn tiếng khóc của nữ nhân, còn có vài lời nói ấm ức, từ khi mới quen vị vương gia bạc tình bạc nghĩa đến khi hai người ân ái ngọt ngào, nói đến nỗi dường như vị vương gia ác ma cũng phải rưng rưng nước mắt, hận không thể cùng khóc với nàng, đến cuối cùng, người nào đó đi ngủ, mang theo nụ cười thắng lợi, vương gia ác ma cũng không nói gì đến luân thường đạo lí, không phải đang muốn chấn chỉnh phu cương sao? Sao bây giờ lại…Hắn nhìn tờ giấy trắng mực đen viết lời cam kết, rốt cuộc giờ đang chấn chỉnh phu cương hay là phu cương bị chấn chỉnh đây?Mới sáng sớm Thượng Quan Tố Tố đã đến tìm Tây Nhi, vẻ mặt nàng tiều tụy đi rất nhiều, có thể nhìn ra được đã một đêm không ngủ.
139 Giật mình tỉnh giấc cũng là lúc mặt trời ngả dần về phía tây mà cảnh vật trước mắt nàng lúc này cũng dần trở nên mông lung, mây trắng, trời xanh nhưng trong mắt nàng hiện lên rõ ràng nhất là hình ảnh của một nam nhân vô cùng tuấn tú cùng mi mắt tinh xảo không ngờ lại thân mật mập mờ dây dưa cùng nàng, hơi thở cực nóng chậm rãi phun trên mặt nàng, nàng rung động thật rồi, bởi vì cái kia chính là hôn và cũng vì có một bàn tay to không ngừng chạy loạn trên người nàng, bàn tay kia như mang theo ma chú, đi qua nơi nào cũng châm lên ngọn lửa thiêu đốt da thịt nàng, lòng của nàng, còn có cả lý trí của nàng; nàng nhẹ nhàng rên thành tiếng, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực của hắn cơ hồ muốn phản kháng nhưng lại vô lực mặc hắn làm càn trên thân thể mình, hành động đó của nàng như khơi mào lên dục vọng trong hắn, đôi môi hắn không ngừng dây dưa, sau đó thật chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đầu tiên là đôi môi mềm mại của nàng, sau lại khéo léo khêu gợi vành tai, hắn cắn nuốt làm cho nàng đau đớn, lúc này Thượng Quan Tố Tố chỉ có bồi hồi, bay lên, rên rỉ cùng thở hổn hển… “Ngươi có biết… Đang làm gì không?” Cuối cùng nàng cũng có cơ hội để nói chuyện.
140 “Haiz!” lại thở dài một hơi nữa, chỉ là, lần này không phải thở dài vì Lâm kiếm Hồng, mà là bởi vì mâm cơm trên bàn quá quạnh quẽ, trước kia một phòng nhiều người cùng ăn cơm, mặc dù mỗi người có một tâm sự riêng nhưng mà mỗi người một tiếng, vẫn là có tiếng nói cười, bây giờ thì tốt rồi, đối diện chỉ có một mình Đoan Tuấn Mạc Nhiên, yên lặng như vậy, lúc sau, Tây Nhi kể một truyện cười rất vui nhộn, đợi hồi lâu nhưng người trước mặt chỉ lo cúi đầu dùng bữa, mí mắt cũng không khẽ động một chút.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 100