101 “Long Thanh, cứu ta!” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên rốt cuộc cũng nhìn thấy một cứu tinh, Lăng Tây Nhi nhịn không được cao giọng kêu cứu. “Lão Đại, rốt cuộc hoàng thượng cũng tới rồi!” Làm bộ không nhìn thấy cũng không nghe thấy, Long Thanh lướt qua cái mông nhỏ của Lăng Tây Nhi, chậm rãi mở miệng, ánh mắt nghiêm trang.
102 “Công chúa, đây là quần áo phải giặt, đều là tơ lụa Lăng La cả, công chúa nhớ giặt bằng tay, ngàn vạn lần không được dùng chày gỗ!”“…”“Công chúa, đây là củi dùng cho phòng bếp, trước khi mặt trời lặn hôm nay nhất định phải bổ hết, nhớ rõ nhất định phải bổ thành khối vuông nhỏ!”“…”“Công chúa, nước dùng cho phòng bếp không còn nữa, công chúa nhớ phải châm đầy nước!”“…”“Công chúa, vương gia dặn dò đây là đồ ăn của ngài, không được ăn mặn, không được kiêu ngạo!”“Ta là công chúa mà? Sao ngay cả hạ nhân cũng không bằng chứ!” Mộng Nhan khẽ thở dài một hơi nói, bàn tay nhỏ bé chống hai bên hông, không mất đi vẻ ngang ngược.
103 “Lão đại!” Long Thanh theo sát phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên. “Ngươi không cần phải nói gì cả, phục tùng mệnh lệnh là được rồi!” Suốt đêm tra hỏi Như Yên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên giờ lại muốn đến Giang Nam.
104 “Lão đại, ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi!” Long Thanh nhắm mắt theo đuôi Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hoàn toàn không rảnh để ý đến thái độ không vui của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
105 Lâm phủ, cả nhà từ trên xuống dưới xôn xao không ngớt vì hôn sự của Lâm Y Y. “Ta sẽ không đồng ý hôn sự này!” Thái độ của Lâm Kiếm Hồng khá kiên quyết.
106 Rên rỉ, thở dốc, luật động điên cuồng mãnh liệt, mồ hôi tuôn ra như mưa, sau đó chỉ còn lại nhịp thở cùng tiếng hít thở…thật lâu sau hai người cũng chỉ có thể nằm cùng nhau, ánh mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình, thật lâu không nói ra lời.
107 Thấy Y Nhân đến, Tây Nhi sửng sốt rồi gật đầu cười, Y Nhân lả lướt tiến đến, thấy Lục Nhi dẫn theo đại phu ra cửa, đảo mắt một lượt, nhẹ giọng nói: “Muội muội, ta nghe nói muội tìm đại phu đến đây, không biết muội muội có bệnh gì?” trên mặt thoáng qua một tia giảo hoạt lại ân cần hỏi thăm.
108 Lưu Vân các, Lục phu nhân khó nén cơn tức giận: “Thảo Môi, ả ta thật sự nói như vậy sao?”Nha hoàn tên Thảo Môi cẩn thận dâng chén cháo nóng trong tay lên nhu thuận gật đầu.
109 “Gia, lại phiền toái nữa rồi!” Long Thanh đặt một bức thư lên bàn. “Ta không muốn nghe bất cứ lời phàn nàn nào nữa!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, muốn Như Yên, cũng được, hắn đi một mình cũng được, chỉ là hắn lo cho sự an toàn của Lăng Tây Nhi“Gia, chuẩn bị xong chưa?” Long Thanh ngượng ngùng tay sờ sờ cái mũi, mất mặt mở miệng hỏi.
110 “Xong rồi chứ?” Lãnh Tuyệt Tâm lo lắng đi tới đi lui ngoài cửa phòng, nhìn sang canh giờ, thời gian cũng gấn đến nhưng mà Lăng Tây Nhi vẫn còn đang hì hục trong phòng, kế hoạch này có thể thành công hay không hắn thật sự không nắm chặt.
111 Trong lòng lạnh run, nhìn Như Yên đã tắt thở, Lãnh Phiêu Hương giật mình kinh hách, không biết sau khi nghe xong những lời này Lăng Tây Nhi sẽ cao hứng hay là sợ hãi.
112 Từ rất xa Lục phu nhân đã trông thấy nha hoàn vịn Y Nhân, bụng nhô cao, dáng đi vẫn lả lướt, khóe mắt tăng thêm vài phần tự cao. “Ngươi tới đây làm gì?” Lục phu nhân khẽ nhíu mày không vui hỏi, khi nào thì ở đây đến phiên một tiểu thiếp không ngừng ra ra vào vào, thậm chí ngay cả một chút quy củ cũng không có.
113 “Coi như ở mãi trong nhà ta cũng không muốn gả cho Thượng Quan Hi!” Lâm Y Y cao giọng nói, thế gian thiếu gì anh hùng, nàng ta phải chiếm được một người mới cam tâm!“Vậy tùy muội!” Lâm Kiếm Hồng không kiên nhẫn nói rồi nện bước bỏ đi.
114 Ngồi trên ghế tựa, nét mặt Y Nhân lộ raý cười, ngón tay uyển chuyển tinh tế được sơn màu đỏ xinh xắn nhẹ nhàng đưa tổ yến cho vào miệng. Mày liễu giương lên, tưởng tượng tổ yến trong miệng lúc này là sự kẻ đáng ghét nào đó mà nhấm nuốt, nhịn không được trộm cười ra tiếng, khi cười đã lộ nếp nhăn nơi khóe mắt.
115 “Mưu hại con của ta? Nàng ta đang mê sảng sao?” Tây Nhi khó hiểu mở miệng, thấy Y Nhân đang mơ màng nên cũng cố không nói nhiều nữa, nàng tiến lên kéo Lục Phóng qua một bên: “Lục đại nhân, ta không có thể chắc chắn có thể cứu được Y Nhân, ta chỉ có thể thử xem, nhưng nếu ta không thành công, Y Nhân chỉ có một con đường chết … Ngươi…” Lời của Tây Nhi còn chưa nói hết thì Lục Phóng đã nhẹ nhàng khoát khoát tay, vẻ mặt ngưng trọng làm cho lòng của Tây Nhi không khỏi thấp thỏm.
116 Chậm rãi mở mắt ra, khó hiểu nhìn qua ánh mắt dường như đang rất tức giận của Lục Phóng, Y Nhân yếu ớt cười cười, chuyện xảy ra ngày hôm qua nàng ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đứa con đã không còn, con tiện nhân Lăng Tây Nhi kia vọt vào phòng, nàng ta gấp gáp nói gì đó rồi ngất đi.
117 Lục Nhi nhìn ra ngoài cửa sở thì nhìn thấy vị vương gia lãnh khốc với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng đang đi tới, nàng không khỏi khẽ thở dài một tiếng, biết rõ nhất định là vương phi lại chọc giận vương gia, tiến lên nhặt bàn thêu trên mặt đất lên, ghé vào tai Tây Nhi nói nhỏ gì đó, Lăng Tây Nhi lập tức hoảng sợ trợn tròn hai tròng mắt: “Ngươi chắc chứ, không có nhìn nhầm chứ?”“Vâng! Hiện giờ vương gia đang đi tới, đã vào đến phòng khách!” Lục Nhi đứng lên, nhìn lại rồi nói nhỏ, trong lòng không nhịn được mà thấy đồng tình với Tây Nhi.
118 Nhàn nhã, thong thả bước đến đại sảnh, Lâm Kiếm Hồng cùng Lãnh Tuyệt Tâm cẩn thận nhìn sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thấy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, đã không còn tức giận, hung ác và nham hiểm như lúc trước.
119 Thật ra chuyện khó giải quyết nhất cũng không phải chuyện này, sau ba tháng bệnh tình của thái hoàng thái hậu không có chuyển biến tốt đẹp mà càng chuyển xấu thêm, toàn bộ đại phu trong thành Đoan Tuấn đều không còn cách nào, ý của hoàng thượng chính là mời sư phụ lão Bất Tử của Đoan Tuấn Mạc Nhiên về nhưng mà lão Bất Tử… Đoan Tuấn Mạc Nhiên lắc đầu, hắn sẽ không ra tay, không nói đến trước kia hắn chán ghét người của hoàng tộc, hơn nữa chuyện của Lăng Tây Nhi đã khiến cho hắn hận thái hoàng thái hậu thấu xương, nếu như không phải Đoan Tuấn Mạc Bắc ngăn cản thì thái hoàng thái hậu đã sớm tiêu đời rồi.
120 Tây Nhi vừa đi vào sảnh đã nhìn thấy Liên Nhu, bà khẽ cau mày nhưng lại mang một vẻ đẹp cổ điển cao quý mềm yếu, mặc dù đã qua tuổi năm mươi nhưng vẻ xinh đẹp của bà xác thực hiếm thấy trong nhân gian, làn da mềm mại nhẵn bóng không một nếp nhăn, đôi mắt hẹp dài hơi xếch hàm chứa bao nhiêu phong tình, ẩn chứa một chút tình ý, đôi môi anh đào hồng hồng, nhìn chỉ giống như một thiếu phụ ngoài 30 mà thôi, khoác trên mình bộ y phục trắng nõn không nhiễm chút bụi trần, khiến cho người khác khi nhìn vào không nhịn được muốn tiến lên mà cẩn thận tỉ mỉ che chở.