1 Cô gái mặc váy dài trắng, gió nhẹ gợn lên, thổi qua làn váy bồng bềnh cùng với mái tóc đen dài của cô.
“Chi Ưu, cô yên tâm đi, nhân viên đạo cụ đã kiểm tra rồi, cảnh này tuyệt đối an toàn, cô không cần phải sợ.
2 Thẩm Trường An sờ trán cô, sau đó nhẹ nhàng vén băng vải ra, thấy không có gì đáng ngại thì đứng thẳng lên.
“Không sao hết, lát nữa tôi bảo y tá đến thay băng cho cô là được.
3 “Ha ha ha… Lục Chi Ưu, cậu chắc là do dì nhặt được đấy. ” Hà Cẩn Duyên cười không chút khách khí.
Không cần anh nói, nhiều lúc cô cũng nghĩ mình không phải con ruột của ba mẹ ấy chứ o (╯□╰)o
Mấy người Hà Cẩn Duyên ở đây chơi hết buổi trưa, sau đó đều ra về.
4 “Đau như thế nào?” Đôi mắt anh lạnh đi, tiếp tục hỏi.
“Tim bỗng nhói lên” Lục Chi Ưu vừa lấy tay che ngực vừa nói.
Thẩm Trường An biết được Lục Chi Ưu đang trêu mình, gương mặt càng thêm lạnh lẽo, mấy ngày nay cô đều như thế.
5 “Đừng sợ, có tôi ở đây. ”
Thẩm Trường An, “Cầu dao điện của bệnh viện bị chập, tôi đã gọi người sửa rồi, một lát sẽ xong nên cô đừng sợ”
Lục Chi Ưu, “Bác sĩ Thẩm, tôi biết lỗi rồi, anh đừng giận nưã nha?”
Giọng của Lục Chi Ưu từ thang máy truyền ra, Thẩm Trường An sững sờ một lúc, giận cô, lúc đầu thì anh có giận một chút, nhưng về sau nghĩ lại cũng không có tức giận lắm.
6
7
“Bác sĩ Thẩm, số điện thoại của anh là số mấy vậy?”
Thẩm Trường An, “…”
Nói nhiều như vậy, chính là muốn biết số điện thoại của anh mà thôi.
8
“Bác sĩ Thẩm, tài liệu này cần anh kí tên…”
Lời chưa kịp nói hết, đã bị mắc ở cổ họng.
Trong đầu Hạ Căng bây giờ chỉ có một câu.
WTF, mình vừa thấy cảnh tượng gì vậy, sao mà lại vui như thế nhỉ? Há há há~
Mục Lạc vừa nhìn Hạ Căng là biết cô chắc chắn đã hiểu lầm rồi, cô gái này đầu óc xấu xa lắm.
9
Kể từ khi Lục Chi Ưu đăng weibo chứng minh mình không bị hủy dung, những bài blog lúc trước đều bị chìm vào quên lãng.
Lục Chi Ưu nhàm chán nằm trên sofa xem phim truyền hình, cô bèn lấy di động ra gửi cho Thẩm Trường An một tin weixin.
10
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên, mọi người vây quanh đều quay đầu lại.
Người đến là Cố Kỳ Hành
Hôm nay anh diện trang phục màu đen, đôi chân dài ẩn giấu dưới quần tây, giày da màu đen, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng.
11
Khương Thang vội vàng đặt ly đá bào ô mai xuống, cầm lấy điện thoại.
Lục Chi Ưu hai tay cầm ly đá bào, miệng nở nụ cười hạnh phúc, Khương Thang chọn góc chụp rồi nhanh tay chụp một tấm, còn chụp thêm vài tấm Lục Chi Ưu đang ăn đá bào.
12
“Hôm nay tôi ở trường quay không cẩn thận vấp phải cái ghế, bây giờ đau lắm. ”
Thẩm Trường An đứng dậy bước đến cạnh cô.
Đúng là chỗ chân cô bị ứ máu, còn bị sưng đỏ lên.
13
Vừa về đến nhà, Lục Chi Ưu liền tháo giày đi chân trần bước vào.
Đi chân trần là thoải mái nhất. Lục Chi Ưu than thở.
Nghe tiếng mở cửa, Bánh Trứng liền hớn hở chạy đến.
14 Khương Thang nhanh nhẹn mang 3 ly đá bào về, cách studio bọn họ đang quay không xa có mở một tiệm đá bào, từ lúc khai máy đến bây giờ đã được hai tháng, Khương Thang cũng trở thành khách quen của tiệm, mỗi ngày chỉ cần cậu đến tiệm báo danh thì chủ tiệm liền biết cậu mua đá bào vị gì.
15
Đường Dịch chính là người đại diện của Hà Cẩn Duyên.
Lục Chi Ưu ôm cây quạt trong tay quạt không ngừng, lúc cây quạt nhỏ quạt lại có thể phun hơi nước, thoải mái vô cùng.
16
Mãi đến trưa Thẩm Trường An mới xem được tin nhắn của Lục Chi Ưu, sáng hôm nay anh có 2 ca mổ.
Vừa cầm di động lên đã thấy weixin của Lục Chi Ưu, anh hơi bất ngờ.
17
Sau khi ăn xong, Hứa Kiều và Khương Thang ai về nhà nấy, Lục Chi Ưu cũng về nhà mình.
Lúc đi ngang qua chung cư, Lục Chi Ưu nhìn thấy có một cái siêu thị lớn ở bên cạnh, cô vừa mới chuyển đến, trong tủ lạnh cũng không có gì, nên cô quyết định vào siêu thị mua vài thứ để nhét vào tủ lạnh nhà mình.
18
Lục Chi Ưu xé vỏ bánh, đưa cái bánh lên trước mặt Thẩm Trường An, cô cầm miếng bánh nhìn anh, ra vẻ nịnh nọt
Thẩm Trường An nhìn miếng bánh trên tay cô, thản nhiên nói: “Không cần đâu, cô ăn đi.
19
Thẩm Trường An vẫn còn xách túi thức ăn đứng chờ trước cửa. Anh thấy Lục Chi Ưu đi tới, mở cửa rồi nói với cô, "Vào đi. "
Bước vào nhà, Lục Chi Ưu lặng lẽ quan sát căn nhà của Thẩm Trường An, có thể hình dung rằng nhà của anh vô cùng đơn giản nhưng lại sạch sẽ và thoải mái.
20 Thẩm Trường An nhìn cái chảo dầu đang bốc lửa hừng hực, Lục Chi Ưu cầm cái xẻng, đứng bên cạnh luống cuống tay chân, dáng vẻ dường như bị dọa không nhẹ.