1 Bến Thượng Hải đẹp hơn cảng Victoria. Trong lòng Tăng Gia Hòa nói như thế với bản thân. Nếu cô không làm chính mình tin tưởng thì chán nản sẽ bao phủ cô.
2 James cảm thấy khát nước không chịu nổi, tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng anh vẫn vươn tay cởi cái chụp mắt xuống, híp mắt quan sát chung quanh. Tăng Gia Hòa đang xem tạp chí, anh đẩy cánh tay của cô: “Cho tôi ly nước, thêm một cục đá.
3 Gia Hòa không có thiện cảm với “đối tượng công tác” này, nhưng gia giáo của cô không cho phép cô biểu hiện ra ngoài. Anh ta thường xuyên tuỳ tính đến tìm cô, chẳng qua mục đích thường là kiếm cô làm việc.
4 Khi Gia Hòa và James đi trên con đường Cao An, nơi mà công ty an bài nhà trọ cho bọn họ, thì đã sáu giờ chiều. Đường Hành Sơn nổi tiếng của Thượng Hải đan xen với đường Cao An.
5 Cúp máy, Gia Hòa cảm thấy bất an không biết từ đâu tới. Dường như không biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào. Bỗng nhiên có một bóng đen đến cạnh giường cô, cô bị doạ phải đỡ lấy khung giường, nhìn kỹ lại, thì ra là thiếu gia.
6 Từ khi thiếu gia đặt sofa trong phòng chứa đồ, sau đó là tivi và máy đĩa, nơi này nghiễm nhiên đã biến thành phòng khách. Bởi vì tạm thời chưa nghĩ đến triển khai công việc thế nào, cho nên thiếu gia và Gia Hòa càng có nhiều thời gian xem phim hoặc là chơi game.
7 Sáng sớm ngày thứ hai, Gia Hòa xách túi du lịch đến công ty quảng cáo. Hàn Khải đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, Gia Hòa không khách khí ném cái túi to trên mặt đất: “Của anh.
8 Thiếu gia mang bệnh kiên trì chụp quảng cáo khiến khách hàng rất hài lòng, người ta còn mời anh tham gia buổi họp báo sản phẩm. “Nhưng mà đương nhiên phải nhờ cậu ấy mặc sản phẩm mới của quý này.
9 Rốt cuộc Gia Dịch phải về nhà, thiếu gia suy nghĩ, nếu cậu ở lại thêm nữa e rằng anh sẽ nổi điên. “Suy nghĩ gì đó?” Gia Dịch bỗng nhiên từ sau lưng vỗ anh một cái.
10 “Thiếu gia…” Gia Hòa nhìn anh, không biết nên nói gì, đèn đường chiếu rọi xuống, vẻ mặt anh vô cùng đáng sợ. “Anh ta là ai?!” Anh tức giận hỏi. Anh chỉ xuống dưới lầu mua đồ ăn một lúc, khi trở về lại chẳng thấy cô đâu.
11 Sân bay Chek Lap Kok luôn ồn ào như vậy, khi bọn họ đến nơi thì trời đã khuya, hàng người chờ taxi rất dài. Thiếu gia đã không còn kiên nhẫn, anh dụi mắt liên tục, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
12 Cho đến khi tài xế ngân nga điệu hát chở bọn họ vào đường cao tốc thì Gia Hòa mới cảm thấy mình thật sự trở lại Thượng Hải. Hồng Kông và Thượng Hải, hai thành phố này cho cô rất nhiều ảo giác.
13 Trong văn phòng Tony vẫn nồng nặc mùi dầu chuối, Gia Hòa bất đắc dĩ che mũi: “Mỗi ngày anh làm việc ở đây sẽ không bị ngất đi sao. ”Anh ta chẳng ừ hử gì mà nhún vai: “Tiền của Y4 tôi đã giúp cô chuyển vào tài khoản ngân hàng của James, cô có thể đi kiểm tra lại, sau đó đưa biên nhận cho tôi.
14 Công việc của thiếu gia rốt cuộc hoàn thành vào đêm giao thừa, trưa hôm sau Gia Hòa bỏ lại thiếu gia còn ngủ nướng mà đến công ty của Tony tính tiền. Sắc mặt Tony rất kém, có lẽ do gần đây thường xuyên tăng ca.