1 Đêm đen nhánh, không trăng không sao, âm u làm cho người khác tim đập nhanh.
Hai ngọn đèn xe chói mắt theo đường núi quanh co quanh quẩn mà lên, dừng ở sườn núi trước cửa một tòa trang viên, tiếng thắng xe trong bóng đêm yên tĩnh rất rõ ràng.
2 Hàm Tiếu rất buồn bực.
Nàng rõ ràng chẳng qua là từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống mà thôi, thế nào cũng hạ xuống mười phút còn chưa tới cuối đây? Hơn nữa tốc độ còn càng lúc càng nhanh, thật chẳng lẽ ban đi đêm nhiều rốt cục bắt gặp quỷ, quá giang nối thẳng xe đi đi thăm Địa Ngục tầng thứ mười tám ?
Dùng sức mở to hai mắt, cũng chỉ thấy vô tận bóng tối, nhìn xuống, là lăn lăn lộn lộn tầng mây màu đen.
3 “Bang!” Người chia thức ăn thật sự quá mức khẩn trương , tay cầm chiếc đũa lập tức rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.
“Ngọc Tiêu đáng chết!” Tiểu nam hài chạy nhanh nặng nề mà quỳ xuống, vốn dĩ khuôn mặt đã trắng bệch nay càng không có một tia huyết sắc.
4 Sợ nữ nhi “Bệnh nặng mới khỏi” mệt , nữ hoàng ngồi trong chốc lát liền bãi giá hồi cung. Mai quý quân không làm sao hơn, chỉ có thể tùy giá mà đi, nhưng trước khi đi lại phao cái cảnh cáo nghiêm khắc ánh mắt lại đây.
5 Ra thiên điện, Tô Hàm Tiếu liền nhìn đến bóng dáng của Thất Huyền dẫn theo đèn cung đình , liền cùng khi nàng rời đi giống nhau như đúc.
Thất Huyền thấy nàng vẫn chưa ngủ lại, cũng không hỏi cái gì, chính là nhẹ nhàng hạ thấp người, dẫn theo đèn cung đình ở phía trước dẫn đường.
6 “Hàm Tiếu, buông ra. ” Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh trong trẻo.
Tô Hàm Tiếu nhận được là mai quý quân thanh âm, nhưng vẫn cố ý giả bộ lưu luyến bộ dáng, sau một lúc lâu mới buông tay, lui ra phía sau vài bước.
7 Trở lại đông cung, Tô Hàm Tiếu liền phân phó Thất Huyền dọn dẹp một tòa thiên điện cho Mai Nhược Thủy , còn chưa kịp nói thêm cái gì, trong cung truyền đến Phượng hậu ý chỉ, người nào tham, lộc nhung, các loại thuốc bổ đưa tới mấy thùng, còn có bốn gã mười ba mười bốn tuổi mỹ thiếu niên.
8 “Điện hạ!” Thất Huyền vội vã chạy tới.
“Vừa rồi sao lại thế này?” Tô Hàm Tiếu lập tức thu liễm tươi cười.
“Là. . . Hàn công tử. ” Thất Huyền có chút xấu hổ nhìn trộm Mai Nhược Thủy liếc mắt một cái.
9 Edit : Giáng Thiên Tuyết
Beta : Mị Nguyệt
“Ngươi nói, đây là… “lễ vật’ Thái nữ điện hạ tặng cho ta ?” Mai Nhược Thủy gằn giọng, gắt gao trừng mắt nhìn bức tranh cuộn tròn trước mặt.
10 Tô Hàm Tiếu nhất thời sửng sốt, lại còn có người dám cùng Thái nữ đối nghịch! Nghe khẩu khí kia, rõ ràng không phải là lần đầu tiên. Hơn nữa trước kia còn là Thái nữ bị bắt nạt.
11 Edit + beta: Mị Nguyệt
“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì ? Mau tránh đường! ” Đám người vây xem bên ngoài chợt nghe truyền đến thanh âm vang dội quát lớn, nhất thời dân chúng liền một cái tản đi hơn nửa.
12 Edit : Lạc Khinh Trần
Trở lại trong cung, đã thấy Thất Huyền đang ở cửa Đông cung lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy bọn họ lập tức lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
13 “Điện hạ, nên thức dậy rồi. . . ” Thất Huyền ở bên ngoài sa trướng cẩn thận từng li từng tí kêu gọi.
Vị Thái nữ điện hạ này, cũng không biết làm sao từ sau khi trải qua bị thương lần trước, thì có một cái thói quen là —— nhờ giường!(là thức dậy trễ)
“Ồn chết rồi! Cút ra ngoài!” Tô Hàm Tiếu thực sự không nhịn được rống lên một tiếng, kéo chăn che đầu lại.
14 Edit: Mị Nguyệt
Mai Nhược Thủy cố gắng nuốt xuống thức ăn trong miệng, lui hai bước, cung kính nói.
“ Mẫu hoàng ! “ Tô Hàm Tiếu chỉ là một sững sờ, ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh, không sợ trời bộ dáng, thuận tay vòng eo Mai Nhược Thủy, đem hắn trong lòng mình ôm lấy.
15 Edit : Lạc Khinh Trần
Thái nữ muốn tự chọn chính quân, trong mấy ngày nay tin tức này liền như là mọc ra cánh, truyền khắp toàn bộ kinh thành, nghe được tin tức này mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.
16 Editor: Mị Nguyệt
Ban đêm kinh thành vẫn là đèn đuốc sáng trưng, tiếng người trên đỉnh thu phí uyển chuyển một tòa Bất Dạ Thành.
Tô Hàm Tiếu bỏ qua một bên Mai Nhược Thủy, chỉ dẫn theo hai thị vệ liền từ cửa hông thành lặng lẽ trốn khỏi hoàng cung.
17 Edit: Mị Nguyệt
Nói đến sắc dụ muốn thế nào dụ mới vừa đúng, nếu như là nữ nhân, Tô Hàm Tiếu còn hiểu một chút, dù sao lấy trước vì đến gần một chút ám sát mục tiêu, cũng đã làm mấy lần, nhưng nếu là đổi thành nam nhân.
18 Editor: Mị Nguyệt
Tô Hàm Tiếu căn bản không để ý tới giận sôi lên Dung Nhan, trực tiếp từ bên người nàng đi qua, thẳng lên lầu hai.
Một chiếc cô đèn sáng tắt không chừng, tay áo phất gió khẽ lay động rèm cửa, càng lộ vẻ phía sau rèm người khiến người khác tò mò.
19 Edit : Lạc Khinh Trần
Trở lại đông cung, quả nhiên liền nhìn thấy Mai Nhược Thủy một bộ mặt tức giận chặn trước cửa.
"Yêu, Nhược Thủy, còn chưa nghỉ ngơi sao?" Không chờ hắn mở miệng, Tô Hàm Tiếu liền cười híp mắt mở miệng trước, thuận tiện ra hiệu cho hai thị vệ lui xuống.
20 Edit: Mị Nguyệt
"Càn rỡ!" Tô Hàm Hương nghẹn một hơi không chỗ phát tiết, nghe được Mai Nhược Thủy tiếng cười, lại giống như là tìm được một thổ lộ, vỗ bàn một cái, căm tức nhìn hắn.