1 Dọc theo đường lớn phố Giang Nam, tại tiệm Starbucks. Lúc này trong tiệm giống như có dòng điện hơn 3 kw chạy qua, tê tê tê ~ giống như là bị rắn hổ mang cắn phải, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến bị dọa đến mức trợn mắt há hốc mồm.
2 Nhiếp Tiểu Thiến đeo chiếc kính cận dầy cộm lên, đeo thêm găng tay cao su, kéo rèm che lại, vẻ mặt nghiêm túc vươn tay kiểm tra, bành hai bên mông ngọc ra, cúc hoa đỏ bừng thình lình đập vào mi mắt cô.
3 Thời điểm xuống xe, Nhiếp Tiểu Thiến rất khách khí cự tuyệt yêu cầu muốn vào nhà ngồi một chút của đối phương, sau khi nói lời cảm ơn, lập tức đi vào trong thang máy, từ trong thang máy đi ra, lấy chìa khóa ra mở cửa, vào nhà, tháo giày cao gót ra.
4 Sáng sớm ngày cuối tuần trời đổ mưa, sau cơn mưa không khí cũng phá lệ tươi mát hơn, thậm chí có thể ngửi được mùi bùn đất cùng mùi thơm của cỏ cây! Nhiếp Tiểu Thiến tham lam hít vào không khí mát mẻ trong lành, một bên oán niệm nhìn thoáng qua tên đang di di chân gạt đất vào thảm để ở trước cửa.
5 “Ta cười đắc ý ~ ta cười đắc ý~”Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến đang mơ tới mình được một vị nam nhân ba có: có tiền, có tài, có khí chất, ôm bổ nhào vào ở trên giường, còn chưa có tiến hành được bước tiếp theo, đã bị tiếng chuông điện thoại đoạt mệnh đáng giận đánh thức, cô ưu thương tiếp điện thoại, u ám đối với đầu dây bên kia nói một chữ: Alô !“Chị họ! Xe sắp đến bến, chị nhanh tới đón em a, nhớ rõ mang theo cả bạn trai của chị đến nữa nha~” Tiểu Nguyệt Nguyệt thanh âm mất hồn vô cùng vang lên, mang theo một tia làm nũng, đem Nhiếp Tiểu Thiến đang ở trong mộng chưa hoàn hồn, đột nhiên hoàn toàn trở nên thanh tỉnh.
6 Nhiếp Tiểu Thiến nằm ở trên ghế sô pha buồn ngủ, Tiểu Nguyệt Nguyệt bật TV hết cỡ, mỗi khi cô sắp tiến vào mộng đẹp, liền đột nhiên xuất hiện các loại thanh âm làm cho cô tỉnh lại, giống như cố ý không cho cô ngủ.
7 Nhiếp Tiểu Thiến nhìn nam nhân cười đến tà ác đang nằm ở trên giường của cô, trái tim nhỏ bé run rẩy, cô nắm thật chặt dây buộc áo ngủ, chậm rãi đi tới.
8 Sáng sớm ngày thứ hai đầu tuần, đối với đại đa số những người đi làm mà nói, quả thật chính là sống không bằng, mà đối với Nhiếp Tiểu Thiến lúc này đang ngồi ở bên trong chiếc xe hơi cao cấp mà nói, thật có thể nói là lâng lâng khó tả như đang đi ở trên mây, nhưng lại cũng muốn chết.
9 Nhiếp Tiểu Thiến tim đập chân run từ phòng bệnh khu Tây đi ra, theo sát phía sau là một nam nhân cao gầy đang cúi đầu, vẻ mặt của hai người, một giận dỗi, một lo lắng, giống như là sau khi hai vợ chồng son cãi nhau, gái bỏ nhà đi, nhà trai muốn đuổi theo còn xấu hổ.
10 Tôi có một con lừa nhỏ cho tới bây giờ cũng chưa cưỡi ~Có một ngày tôi cưỡi nó đi họp chợ ~Tôi trái nhìn xem, phải nhìn xem, chứng kiến một con chim nhỏ tướng mạo đẹp mắt ~Thắt lưng uốn éo nha, mông nhếch lên, đôi mắt nhỏ câu dẫn nha câu dẫn~Con chim nhỏ từ đó biến thành lái xe của tôi ~Nhiếp Tiểu Thiến híp mắt lại, thoải mái khoan khoái dựa lưng ở trên ghế ngồi, hưởng thụ hoàng hôn trời chiều, trong miệng nhẹ nhàng ca bài thần khúc do cô cải biên, sự bạo phát cùng buồn bực của buổi sáng đã biến mất không còn.
11 Hai người vui vẻ đi bộ, sánh vai về nhà, lúc mở cửa ra, Nhiếp Tiểu Thiến thiếu chút nữa bị dọa cho sợ tới mức rùng cả mình! Nhìn thoáng qua phòng nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua biển số nhà trên cánh cửa, đúng vậy nha, đây là nhà của cô a.
12 Khi Nhiếp Tiểu Thiến trở lại phòng khám bệnh, Đới Xuân Diệu vừa mới đem một bát cháo kê còn nóng hổi đặt ở trên bàn làm việc của cô, nhìn bát cháo bốc hơi nghi ngút, cùng mùi thơm đơn thuần của lương thực, làm bụng của cô sôi réo lên.
13 “Thật sự?!!” Lâm Thanh Hà trong mắt nhất thời tỏa ra kim quang, trên mặt lộ vẻ gian gian, lộ ra tươi cười riêng biệt của cô “Tiểu Thiến nhà ta nhìn trong sáng thuần khiết, ưmh~ kỳ thật thật bưu hãn a ~”Vuốt vuốt~ bàn tay ngọc của Lâm Thanh Hà vươn ra hung hăng vuốt ve gương mặt tròn như trái táo của Tiểu Thiến, nhìn thấy sắc mặt của cô bạn càng ngày càng đen, rốt cục dừng tay, buồn bã nói: “Bạn không phải là đang gạt mình đó chứ? Anh chàng vĩ đại kia không phải là GAY hay sao?”Anh chàng vĩ đại? A ! Con mẹ nó!“Xí ~ cái gì anh chàng vĩ đại, người ta tên Xuân Diệu!” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăng trắng mắt liếc cô bạn một cái, đem ly rượu hồng hồng trước mặt mình uống một hơi cạn sạch.
14 Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng đắc ý dạt dào, không nghĩ tới chưa vui vẻ được bao lâu đã bị người kia áp đảo lên trên giường. Này tốt xấu gì cũng cần phải cho người ta có một chút thời gian để kịp phản ứng lại chứ, mỗi lần đều là như vậy, chẳng lẽ của phản xạ hình cung của cô thật sự không có dài như vậy sao? Khốn khiếp!Hơi thở nóng rực của Đới Xuân Diệu phun lên trên mặt cô, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục cũng kịp có phản ứng, nhưng miệng lại bị anh ngăn chặn lại, chỉ còn lại có một tiếng ưmh bao phủ ở bên trong nụ hôn nóng bỏng bá đạo.
15 Nhiếp Tiểu Thiến buổi sáng thức dậy, mang theo đôi mắt gấu mèo, mí mắt đều đã nhanh sụp xuống tận cằm, mỗi lần đến kỳ nguyệt san là cả một đêm mất ngủ, trằn trọc, lo lắng quay hết bên này sang bên kia.
16 Lúc Lâm Thanh Hà ôm cục cưng đến văn phòng của Nhiếp Tiểu Thiến, Đới Xuân Diệu đang bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh, chợt nhìn vẻ đẹp vô song phối hợp với nụ cười người gặp người thích, hoa gặp hoa tàn, giống như là mama ở kỹ viện thời cổ đại, đang phổ cập khoa học ba mươi sáu chiêu thức mây mưa ột đàn tiểu nha đầu!Lâm Thanh Hà ôm chặt cục cưng vào trong lòng, chen chen lấn lấn, sử dụng tất cả chiêu thức, rốt cuộc cũng đột phá được trạm kiểm soát, đi vào bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, nhìn vẻ mặt u oán của cô bạn, lại nhìn một phòng toàn phụ nữ hai mắt mê trai, đột nhiên cảm giác được một dòng điện chạy qua toàn thân.
17 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương mới, lạnh quá a, gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên thật lâu chưa có chương mới. Chương sau nam thứ sẽ xuất hiện, Tiểu Xuân Diệu gặp được bạn trai trước của nhân vật nữ chính, ai nha nha nha, ta không phúc hậu nở nụ cười.
18 Có một câu nói rất đúng, cuối tuần chính là dùng để ngủ nướng, cần lười bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu lười, đây chính là cảm giác khi Nhiếp Tiểu Thiến tỉnh lại đã là hai giờ chiều.
19 Đường Tống ánh mắt buồn bã, liền ngồi xuống chỗ Nhiếp Tiểu Thiến vừa ngồi. Hắn gọi phục vụ sinh tiến vào, yêu cầu mang thức ăn lên. Thân hình của hắn so với trước rắn chắc hơn rất nhiều, vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng không còn cảm giác rộng thùng thình như trước kia nữa nữa, mặc quần dài vải ka-ki màu đất che đi đôi chân dài đã từng làm cho Nhiếp Tiểu Thiến ở trong mộng chảy nước miếng vô số lần.
20 Sắc mặt của Đới Xuân Diệu rất khó xem, đi rất nhanh, Nhiếp Tiểu Thiến cơ hồ là bị anh kéo đi, khí lực của anh rất lớn, dùng sức cầm thật chặt tay Nhiếp Tiểu Thiến, thế cho nên hai người là lắc lắc đi ra ngoài, đương nhiên, là Nhiếp Tiểu Thiến đi xiêu vẹo.