21 Trong phòng liên tiếp truyền đến tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, bên ngoài, Ninh Thái Thần đang canh giữ ở trước cửa, đi tới đi lui, bất an qua lại. Xem ra, ngay cả con mèo này cũng rất sốt ruột a~.
22 Lão Chu ngồi ở phòng bên ngoài, nhìn Đới tổng ở bên trong phòng lúc thì cười cười, lúc lại ngây ngốc, trái tim lão vì kinh ngạc quá độ mà không ngừng đập loạn nhịp, đây là như thế nào? Đới tổng chưa từng có biểu tình thất thường như vậy, vừa rồi ở trong hội nghị thường kỳ, nhiều lần đều thất thần ngây ngô cười, chẳng lẽ theo như trong truyền thuyết người ta đã nói, Đới tổng đã yêu rồi sao?Chậc chậc ~ tình yêu thật sự là điều thần kỳ a!Vừa rồi giám đốc bộ hạng mục có gọi điện đến, mảnh đất Mai Châu Vịnh sẽ thuận lợi có được, đây là chuyện nằm trong dự kiến của Đới Xuân Diệu.
23 Đường Tống nhìn vào bàn tay trống trải của mình, tâm cũng trống rỗng. Rất nhiều thứ, lúc trước khi buông tay không có cảm thấy trọng yếu như vậy, cho đến lúc thật sự mất đi, mới phát hiện chính mình đã bị vây hãm thật sâu trong cảm tình đó, nay cô ấy ngay cả chạm vào tay mình một chút cũng không nguyện ý, ha ha.
24 Hôm qua vì chuyện của Đường Tống mà vang lên một hồi cảnh báo cho Đới Xuân Diệu. Cho nên ngày hôm sau, Đới Xuân Diệu kiên trì đưa Nhiếp Tiểu Thiến đến văn phòng, giữa trưa lại ở trước thời gian nửa giờ nghỉ trưa đến chờ cô cùng nhau đi ăn cơm, một ngày gọi năm cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi cô, thậm chí còn chưa đến giờ tan tầm đã liền lái xe đến bệnh viện, ở dưới lầu chờ cô.
25 Cái gọi là một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, nếu khoảng chừng sáu, bảy giờ sáng, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn còn đang nằm ngay đơ chảy nước miếng. Đới Xuân Diệu sẽ cấp tốc làm cho cô tỉnh ngủ.
26 Bốn đạo ánh mắt dừng ở trên mặt Nhiếp Tiểu Thiến, nửa bên mặt nhanh chóng bị nướng chín, mặt khác nửa bên mặt còn lại nhanh chóng bị đóng băng, cô nhìn chằm chằm miếng “thịt kho tàu” mà Lâm Thanh Hà gắp vào bát mình, ừm, có lẽ là nước tương đổ quá tay, đen tuyền một màu, chậm chạp không dám nuốt xuống.
27 Vốn tưởng rằng sẽ mở yến hội tại một nhà hàng thật lớn, nhưng là Đới Xuân Diệu nói ông nội của anh không thích phô trương, chỉ cần tổ chức ngay tại trong nhà, mời một vài thân bằng bạn hữu tới ăn một bữa cơm, mọi người đoàn tụ một chút, Nhiếp Tiểu Thiến một trái tim thấp thỏm mới thoáng đập chậm lại.
28 “Xuân Diệu ~” Một thanh âm nghiêm khắc gọi Đới Xuân Diệu đang cố gắng gạt bàn tay của Nghiêm Cầm Cầm ra để đuổi theo Tiểu Thiến “Trở lại, ba có việc tìm con.
29 Bữa tối này có thể nói là bữa tiệc Long Môn, nhìn vào sơn hào hải vị trên bàn, Nhiếp Tiểu Thiến là một miếng cũng ăn không trôi. Đới Xuân Diệu ngồi ở đối diện cô cũng đồng dạng giống như là đang ăn sáp, nhìn gương mặt tái nhợt của Nhiếp Tiểu Thiến, trong lòng anh cảm thấy buồn bã, đối mặt với sự ân cần của Nghiêm Cầm Cầm, anh rất muốn cự tuyệt, nhưng là một bàn mọi người nhìn vào, nếu là ở ngay trước mặt làm cho Nghiêm gia không có mặt mũi, như vậy từ nay về sau trên chuyện làm ăn của Phú Duyệt chỉ sợ sẽ gặp phải nhiều phiền toái, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Phú Duyệt, tự nhiên không thể làm cho công ty của mình gặp phải nguy cơ.
30 Né tránh ánh mắt cực nóng bỏng của Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến chen lên xe bus. Đuổi anh anh không chịu đi, như vậy chỉ còn có thể không để ý đến anh, sự tình phát triển đến nước này, Nhiếp Tiểu Thiến thật sự muốn nghĩ theo chiều hướng tốt một chút, có nên tiếp tục nữa hay không.
31 Hương thơm tỏa bốn phía trong phòng khách, một bàn thức ăn đầy sắc hương làm người ta phải thèm nhỏ dãi, Nhiếp Tiểu Thiến vốn muốn ở tại lần nói chuyện này chiếm vị trí chủ đạo, nhưng là cô vẫn là bị sắc đẹp kiêm những lời nói ngọt ngào như viên đạn bọc đường của Đới Xuân Diệu làm ê hoặc, ngoan ngoãn nghe theo lời của anh, thế nhưng cũng không có một chút phát giác nào.
32 Mấy ngày nay đi làm, Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng là ở đâu kỳ quái thì không thể nói được, cô luôn cảm giác được dường như có ánh mắt ở sau lưng nhìn chằm chằm mình, nhất là lúc cô đi một mình ở trên đường.
33 Nhiếp Tiểu Thiến tuyệt đối không thể hiểu được vì sao mình lại nghe lời của phu nhân tao nhã, đến nhà hàng Tây sang trọng theo lời hẹn của bà. Đã ngồi đợi chừng một giờ đồng hồ, vì thế cô còn đến đây trước giờ tan tầm chừng nửa tiếng.
34 Lúc Đới Xuân Diệu vội vàng chạy tới bệnh viện, Đỗ Vân Triết còn là nhăn nhăn nhó nhó núp ở phía sau anh không dám đối mặt, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy bọn họ tiến vào, đôi mắt đỏ ngầu, xanh mặt trừng bọn họ, cái loại ánh mắt này, rõ ràng có một loại cảm giác muốn đem hai người lăng trì xử tử.
35 Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy người Đới gia đi tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Đới Kiến Quốc rầu rĩ nhìn cô một cái, cũng không nói lời nào, chính là sau khi hỏi bác sĩ về tình hình của Đới Xuân Diệu, liền đi xuống dưới lầu để tính tiền viện phí, ông nội anh tất nhiên là vạn phần đau lòng ngồi ở cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của đứa cháu trai mà ông yêu quý.