1 "Đến, Tiểu Úc, uống một chén, nhiều năm không gặp cô vẫn xinh đẹp như trước. "
Ngón tay mảnh khảnh đung đưa ly rượu trong tay, khóe môi mỉm cười, Trì Tiểu Úc ý vị thâm trầm, nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện, nâng chén, quay đầu đi coi như không nghe thấy những gì anh ta vừa nói.
2 "Ngại quá, tôi hôm nay còn có việc, đi trước. "
" Ai ~ cái này không thể được, hôm nay là buổi tụ hội hàng năm, khó có dịp năm nay hoa hậu giảng đường tới tham gia, sao có thể đi sớm như thế?" Triệu Húc Nghiêu cợt nhả nói, ngăn trì Tiểu Úc lại.
3 " Aaaa" Trì Tiểu Úc tức giận, nhảy dựng lên nói:" Anh cho là em là bao cát sao? muốn ném là ném sao?. . . anh. . . Anh đang làm gì đó?"
Mặc kệ Trì Tiểu Úc ầm ĩ một bên, Giản Diệc Tu chậm rãi cởi bỏ bộ âu phục.
4 Trì Tiểu Úc vịn trán, cố đã quên hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, trách không được anh ấy phát hỏa lớn như thế.
Trong lúc vô tình, cô thấy được một tin nhắn mờ ám trong di động Giản Diệc Tu, vì nhất thời tức giận mới cố ý tham gia cái loại tụ hội bạn bè thường niên mà cô luôn cực kỳ chán ghét này, còn cố ý nói với Giản Diệc Tu là phải muộn mới về nhà.
5 "Người thừa kế của tập đoàn Cẩm tú, Trì Tiểu Úc vướng phải nghi vấn kết hôn, tổng giám đốc trả lời, chuyện đó rất khó nói vào lúc này. . . . "
Trì Tiểu Úc bị tức mà hóa cười, những người này một ngày không tạo phiền phức cho cô thì sẽ khó chịu sao?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại cô vang lên, vừa thấy tên người gọi, Trì Tiểu Úc thở dài, miễn cưỡng nhận điện thoại.
6 Nói xong, nhìn nhìn Triệu Húc Nghiêu bên cạnh, ánh mắt có chút rối rắm không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
"Thạch bí thư, tổng giám đốc ở bên trong sao?" Triệu Húc Nghiêu không có kịp để ý cách xung hô của Thạch thư kí, lấy lòng nói.
7 Editor: Umi
"Tôi khi nào lại trở thành con gái bảo bối của ông rồi, đãi ngộ này tôi vô phúc hưởng thụ. " Trì Tiểu Úc một giây cũng không muốn ở thêm, đứng dậy nói: "Tôi chỉ nói một lần, tương lai Cẩm Tú sẽ không ngừng thay đổi, nhưng duy nhất một điều tôi có thể chắc chắn là Cẩm Tú sẽ không bao giờ mang họ Thẩm.
8 Trì Tiểu Úc tự giác lui về phía sau hai bước, bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội.
Giản Diệc Tu lúc này mới dời ánh mắt đi, vòng qua người Trì Tiểu Úc, bước vào cửa chính tòa nhà, không hề nhìn nữa cô.
9 Tiếng chuông điện thoại là một bản đàn dương cầm du dương vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ "Lam Tiểu Băng".
Giản Diệc Tu liếc xéo cô, giơ tay cướp điện thoại di động trong tay Tiểu Úc, nhận điện thoại.
10 “Tốt, tôi biết rồi, vậy trước tiên cứ như vậy đi. ”
Trì Tiểu Úc cúp điện thoại, Vương thúc cũng không biết Lam Tiểu Băng làm thế nào lại tìm ra chỗ ở của cô.
11 Bờ sông Cẩm Tú, tập đoàn Cẩm Tú đầu tư một số tiền lớn để trang trí phòng ăn, lấy chủ đề là ấm áp, phòng ăn này có thể xếp vào top 10 phòng ăn nổi tiếng của thành phố này, giá tiền ăn một bữa ở đây không hề rẻ.
12 Triệu Húc Nghiêu đứng ở trước mặt Giản Diệc Tu, cơ hồ khí thế anh ta cũng ngang hàng với khí thế lạnh lùng Giản Diệc Tu, nhưng như dường mờ hồ sinh sôi cảm giác yếu thế.
13 "Không có bao nhiêu chuyện a. . . Được rồi, cơ hồ không có mà. " Thấy mặt Giản Diệc Tu hơi biến sắc, Trì Tiểu Úc vội vàng sửa lại lời nói của mình.
Giản Diệc Tu không hề dễ dàng bị cô lừa gạt, thân thể đổ xuống, chóp mũi mập mờ để lên chóp mũi của cô, ánh mắt thâm thúy nheo lại, nhìn chằm chằm cô.
14 "Tần Linh Huyên, cô muốn tới đây để tìm chết sao?" Trì Tiểu Úc không có tâm tình cùng cô ta chơi đùa vào lúc này, ngẩng đầu liếc Tần Linh Huyên một cái, lạnh lùng nói.
15 Thừa dịp Giản Diệc Tu đi làm, Trì Tiểu Úc cạy mở khóa cửa, đi vào nhà.
Mới vừa mở điện thoại di động ra, bắn ra một đống lời nói, không cần nghĩ cô cũng biết là ai.
16 "Đại tiểu thư. " Thạch Mật đeo gọng kính đen, ôm giấy tờ, lễ phép chào cô.
"Bây giờ tôi là nhân viên của công ty, gọi tên tôi là được. "
Trong lúc vô tình Trì Tiểu Úc nghiêng mắt nhìn đống tư liệu trong tay cô ta, hóa ra là bảng báo cáo tài vụ của Cẩm Tú.
17 "Ông đang ra lệnh cho tôi sao?" Trì Tiểu Úc cảm thấy cô chưa từng tức giận như thế này bao giờ, nhiệt huyết cũng trở nên sôi trào.
"Trong công ty này, ta nói như thế nào thì là thế đó.
18
19
Nói xong, Trì Tiểu Úc cười khẽ, điệu cười này hoàn hảo được truyền đến cho Giản Diệc Tu ở đầu dây bên kia.
Lãnh khí bùng nổ!
Mặc dù Giản Diệc Tu không ở đây, nhưng xuyên qua điện thoại, Trì Tiểu Úc
cũng có thể cảm giác được áp lực bức người đang tỏa ra từ người anh.
20