1 Có câu có thực mới vực được đạo, muốn làm gì cũng phải lấp đầy cái bụng mới có tinh thần hoạt động được. (*gật gật*, ta chém đó) Cho nên trong Trân Châu thành ai ai cũng biết, tục hương lâu Nhị chưởng quỹ Yêu Hỉ từ trước đến giờ thích xem các thiếu niên tuấn mỹ, càng tuấn, càng trẻ tuổi , càng có thể giành được ưu ái của nàng.
2 “Ai yêu, cô nãi nãi, ngươi thủ hạ lưu tình a. . . . . . Ta lần sau không dám!” Cướp lên tiếng cầu xin tha thứ, đầu cũng mau bị nàng đánh cho đầy u. “Tranh của ta đâu? Mau giao ra đây!” Gõ, gõ, gõ,nàng gõ nữa, gõ chết cái đầu heo này! “Ai nha ——” cướp đã sớm không biết mình đem tập tranh vứt đi nơi nào, chỉ có thể ôm đầu kêu đau.
3 “Cô nương, ngươi có khỏe không?” Hắn vẻ mặt tươi cười nhìn nàng, bàn tay kiềm chặt bên hông của nàng, không để thừa một chút khe hở nào để nàng chạy trốn.
4 “Gặp một lần mới cầm lại một bức. . . . . . ” Nàng đứng ở cửa, nắm chặt mười ngón tay. “Hội Ảnh rốt cuộc vẽ mấy tấm nha? Ta rốt cuộc phải gặp hắn mấy lần mới đủ a?” Yêu Hỉ cúi đầu không để ý ánh sáng như bị ngăn trở, một đạo thân ảnh cao lớn xuất hiện ở nàng bên cạnh.
5 Nam nhân này như hoa anh túc, một ngày một mê luyến vẻ tuấn mỹ của hắn, có muốn cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của hắn, chỉ có thể không ngừng rơi xuống.
6 Nàng tò mò như một chú mèo nhỏ, đem nghi vấn để ở trong lòng, sau chỉ cần mỗi ngày tới trước Phượng phủ, nàng liền cầm theo một chút bạc ở trên người, ý đồ thu mua người ở vì nàng mở cửa, dẫn đường cho nàng.
7 Cho đến khi người của Phượng phủ đem đến một phong thư, đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của nàng. Trong thư chỉ viết mấy chữ —— Phượng Húc Nhật bệnh tình nguy kịch.
8 Cái gì?” Phượng lão ông sửng sốt. ”Ngươi ghét Húc Nhật?” Quái, như thế nào cùng lời đồn hắn nghe được không giống nhau vậy? Hai người bọn họ gần đây không phải là thân nhau, mười mấy ngày nay đều là cùng một cô nương đi lại trong Phượng phủ, thế nào mà giờ lại không như lời đồn đây? “Phải” nàng ghét hắn, ghét tâm cơ của hắn, càng ghét hắn muốn lợi dụng nàng ngăn cản một đống phiền toái.
9 Hắn cười lớn, nhìn nàng mở to đôi mắt, môi hắn lại cố ý lướt qua cằm của nàng. “Yêu Hỉ, ngươi thật không thích ta sao? Kể từ khi ngươi nhìn thấy ta, không phải đã rất yêu thích gương mặt này của ta hay sao? Bất quá, ngươi hôm nay, đúng là so với trước kia có tiến bộ nha, đã qua nửa canh giờ, ngươi mới bắt đầu đỏ mặt.
10 ưỡi Phượng Húc Nhật lại không an phận chui vào trong miệng của nàng, muốn phân tán sự chú ý, giảm đi căng thẳng cứng ngắc của nàng. Môi của Yêu Hỉ bị hắn che lại, hơn nữa bàn tay của hắn ở trước ngực của nàng nhẹ kéo Hoa Nhị nhạy cảm, trêu chọc đôi bồng đào trẻ trung kia, khiến tất cả kháng cự của nàng cũng hóa thành từng trận nỉ non.
11 Thô thiết được giải thoát giống như Mãnh hổ. (rất ba chấm) Yêu Hỉ rõ ràng cảm nhận được giữa chân của mình bị vật cứng chống đỡ, nhiệt năng khiến cơ thể nàng không nhịn được co rúm lại một chút.
12 Cảm giác tê dại ở trong cơ thể nàng trọng điệp, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mau bị hắn chi giải, giống như cá bố ngẫu loại bị hắn thao chuẩn bị. Từng tiếng rên rỉ từ trong miệng nhỏ nhắn của Yêu Hỉ phát ra, hai chân bởi vì tê dại mà kẹp chặt hông của hắn, nếu không phải hai tay chống trên ngực hắn, thì nàng đã sớm vô lực chống đỡ những luồng sóng khoái cảm này.
13 ái ly có độc là phượng lưu ly chén, cho nên đối tượng mà hung thủ hạ thủ không phải là phượng Húc Nhật, mà là nàng. Yêu Hỉ không hiểu, tại sao lại có người muốn hạ độc hại nàng.
14 Không có ai giúp đỡ, bóng tối trong hồ bao trùm lấy nàng, giống như bị bụi gai trói chặt, không cách nào nhúc nhích, không cách nào thở được. Cho đến khi nàng rơi vào một cánh tay cứng rắn, đỡ lấy thân thể đang không ngừng rơi của nàng, mang đến ấm áp.
15 Hà Tịnh Tuyết cắn môi, vẻ mặt lập tức lạnh thêm mấy phần, cùng bộ dáng nhu nhược cùng nhẫn nhục chịu đựng trước kia tưởng như là hai người khác nhau vậy.
16 “Ngươi làm sao vậy?” Phượng Húc Nhật vẫn giống như thường ngày, vẻ mặt không có bất kỳ dị trạng. ”Ta mới vừa mời đại phu tới xem qua ngươi rồi, ngươi cái dã nha đầu này, trong phủ nghịch ngợm chạy loạn, mới có thể bị cảm nắng.
17 A! Trong lòng nàng kêu lên một tiếng, nhớ tới người đó là ai. Là phụ bếp, Diệp Thạch! “Nhớ, đừng để cho ai nhìn thấy. ” Hà Tịnh Tuyết liên tục giao phó.
18 “Tối nay ngươi đã tự mình đưa tới cửa, vậy ta không thể làm gì khác hơn là thành toàn cho ngươi, cùng phượng Húc Nhật làm một đôi uyên ương cùng mệnh!” Hà Tịnh Tuyết hướng Diệp Thạch nháy mắt, ý bảo hắn đem Yêu Hỉ mang tới trước giường.
19 Nàng nhìn chằm chằm hắn, lại thấy hắn nhanh chóng đè lên thân thể nàng, che lại môi của nàng, để cho nàng một câu nói cũng đều nói không ra được. Phượng Húc Nhật biết mỗi khi nàng tức giận thì hắn chỉ cần dâng lên thân thể của mình (nghe PHN huynh ủy khuất thật *cười lăn bò*), liền có thể tạm thời tránh né cơn tức của nàng.