1 Đêm tối mông lung dưới ánh trăng bàn bạc, một đôi mắt ngấn lệ ưu thương nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, đôi môi run rẩy như ai oán, như tiếc thương :”Là ta đã sai rồi sao? Quê hương của ta, thần dân của ta, thật có lỗi với các người, nếu như có kiếp sau, nếu có kiếp sau…”Asagi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm cả trán, lại là giấc mơ đó, người con gái đó là ai? Tại sao bản thân lại cảm thấy người đó quen thuộc đến như vậy? Rốt cuộc là vì sao?Asagi bước xuống giường, thở dài một hơi, bàn chân trong vô thức đi về phía cây đàn tranh, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dây đàn, thanh âm trong trẻo vang lên“Cỏ nào vẫn biếc? Nước nào vẫn xanh?Cố hương chìm khuất cuối chân mây,Cố hương nơi Giang Nam…Mưa nào nghiêng nghiêng? Cầu nào cong cong?Mộng đẹp xuôi theo cánh buồm trắng,Mộng đẹp về Giang Nam…Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…Chỉ nguyện hóa thành vần thơ Đường Tống,Nghìn thu kề cận người…Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…Chỉ nguyện hóa thành áng thơ Đường Tống,Nghìn thu ngủ yên cạnh người.
2 Ngoại ô kinh thànhAsagi nhìn khung cảnh trước mắt, nói không ra lời. Trời ơi là trời, papa mama ơi, hai người có nhầm ko vậy, con bảo là con muốn đến Giang Nam, sao giờ lại ở ngoại ô kinh thành thế này, hơn nữa vấn đề quan trọng là hiện tại nó đang mặc trang phục hiện đại, nếu cứ thế mà xuất hiện e rằng sẽ gây chú ý cho người khác mất.
3 Asagi đang thả hồn suy nghĩ nên dùng số tiền này như thế nào thì bất chợt lão nhân lên tiếng phá tan mộng tưởng của nó:“Cô nương, chủ tử của ta có lời mời”.
4 Sau khi bỏ lại Vô ngân hoàng để cùng ái thiếp của hắn, Lam phiêu diêu tự tại đi dạo trong kinh thành. quả không hổ danh là Nam Kinh, một trong bốn cố đô lớn nhất trong lịch sử Trung Hoa, kinh đô sầm uất nhưng lại không mất đi vẻ hoa lệ cổ kính vốn có.
5 Một tràn pháo tay dài vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhược Lam, ngước mặt nhìn lên khán đài, nó nhìn thấy Sương nhi đang lả lướt đi tới, thanh âm mềm mại vang lên:“Kính thưa các khách quan, tuy rằng hi Tịch Lâu chỉ mới khai trương gần đây, nhưng lại nhận được sự trào đón nồng nhiệt của mọi người, thân là lão bản ta không biết nói gì hơn ngoài cách tổ chức lễ hôi Hoa khôi này mong muốn đáp trả tấm lòng của mọi người, các cô nương xinh đẹp nhất của Phi Tịch Lâu sẽ lần lượt ra mắt và trình diễn tài năng của mình, chư vị khách quan ở dưới nếu ưng ý vị cô nương nào thì xin mời ra giá, ai trả giá cao nhất thì mỹ nữ sẽ thuộc về người đó”.
6 Sau khi từ biệt Sương nhi, Nhược Lam nhanh chóng cưỡi ngựa lên đường tới Giang Nam. Từ Nam Kinh đến Giang Nam nếu là Thiên lí mã thì chỉ cần một ngày sẽ tới nơi nhưng tiếc thay con ngựa nó đang cưỡi chỉ là một con ngựa hết sức bình thường, lộ trình đi Giang Nam phải mất ba ngày mới tới, bất quá đi chậm như vậy cũng thuận tiện cho việc ngắm cảnh, hưởng thụ không khí trong lành nơi đây.
7 Vì cùng Thượng Quan Cẩn cưỡi chung một con Thiên lý mã cho nên chưa tới một ngày liền tới được Giang Nam. Thượng Quan Cẩn đưa Nhược Lam tới một khách điếm tên là Túy Hoa Lâu, sau khi an bài xong chỗ ở cho nó, hắn liền rời đi.
8 Nhược Lam sau khi thay y phục nữ nhân liền đến phòng Thượng Quan Cẩn, bước vào phòng nó liền bắt gặp ánh mắt đầy hận thù của Nam Phong Thiên Hạo, hắn chỉ tay vào người nó rồi hỏi.
9 “Biểu ca?”Thượng Quan Cẩn há hốc miệng. “Biểu muội?” Nam Phong Thiện Hạo chết lặng vài giây. “Biểu ca, quân vô hí ngôn, thực hiện lời hứa ban nãy đi nha”.
10 Nam Phong Thiên Hạo nhìn dòng người qua lại tấp nập, sắc mặt không khỏi tối xầm, nghiến răng nghiến lợi nói. “Ta bị đoạn tụ”. “Cái gì, ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không có rõ”.
11 Nam Phong Thiên Hạo tức tối trở về Túy Hoa Lâu, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, trầm giọng phân phó. “Ngươi về phòng chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát về Nam Kinh”.
12 Kinh thành. “Ngươi cầm lấy, trong này có bảy viên, mỗi ngày uống một viên, độc sẽ được giải”. Nhược Lam nhếch miệng nói. “Hừ”. Lão nhân sau khi ném cho nó cái nhìn căm phẫn liền quay lưng bước đi vội vã.
13 Tinh Tú Cung. Sau khi Tịnh phi rời khỏi, Nhược Lam nhướng mi nhìn chằm chằm Nam Phong Thiên Hạo. Cảm nhận được ánh mắt của nó, Nam Phong Thiên Hạo nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:“ Sao lại nhìn trẫm bằng ánh mắt đó?”.
14 Tinh Tú Cung“Thánh chỉ đến……………mời Lam tiểu thư tiếp chỉ”. Chu công công cao giọng lên tiếng. A Châu và A Tử đồng loạt quỳ xuống chỉ có Nhược Lam là không quỳ, thấy thế A Tử và A Châu mặt tái mét, kéo kéo vạt áo của nó, nó vẫn như cũ ko quỳ, mặc kệ lời nhắc nhở của họ.
15 Tinh Tú CungNhược Lam đang chăm chú chỉ dạy cho A Tử và A Châu cách pha trà thì có hạ nhân tới thông tri Ngọc phi nương nương muốn gặp, đang chờ ờ ngoài đại sảnh.
16 Tinh Tú CungTrong gian phòng lúc này có hai nhân ảnh, một nam nhân thân mặc hoàng bào uy nghiêm tôn kính, một nữ nhân thân mặc lam y phiêu diêu tự tại đang ngồi uống trà.
17 Ngự Hoa Viên. Trên con đường phủ đầy tuyết trắng ở Ngự Hoa Viên, người ta rất dễ nhận ra đương kim hoàng thượng một thân hoàng bào đang tối sầm mặt mũi vì bị một nữ nhân khuôn mặt diễm lệ, dáng người thanh tú bám riết không buông.
18 Nhược Lam sau khi có được sự ưng thuận của Nam Phong Thiên Hạo liền lập tức nữ phẫn nam trang xuất cung ra ngoài. Tuy nhiên vừa ra khỏi Hoàng cung, Nhược Lam mi tâm chau lại nồng đượm, này là…?Nhếch miệng cười nhạt một tiếng, Nhược Lam thong thả đi dạo, cho tới khi đến gần một con ngõ nhỏ không có bóng người, nó nhanh chóng chạy vào đó rồi biến mất.
19 Lạc Tâm CácLạc Tâm Các vốn là nơi mà hoàng đế dùng để luyện võ, cũng là nơi diễn ra những cuộc tranh tài của những vương gia và tướng quân hàng năm. Sự kiện Phi Điệp quận chúa và Tư Mã Yến tranh tài đã thu hút toàn bộ quan lại trong triều đình.
20 Ngự Thư Phòng. Sau khi cầm máu và băng bó vết thương cho Nam Phong Thiên Hạo, Nhược Lam mi tâm nhíu chặt, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Bình thường Nam Phong Thiên Hạo vốn đâu phải là kẻ dễ dàng bị chọc giận, cho dù có không vui cũng sẽ che giấu đi, không bộc lộ ra ngoài.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 43