61 Sau khi thoát khỏi đám nữ nhân kia, Nhược Lam lập tức đi tắm rửa rũ bỏ bụi trần, đang tính ngủ một giấc cho khỏe, ai dè vừa mới tháo hài ra, tiếng cửa “chi nha” một tiếng làm Nhược Lam nhíu mày, quay đầu lại nhìn, một cỗ tức giận lập dâng lên:“Lại là ngươi? Đến đây làm gì?”“Nàng hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ vào cung.
62 Hai chậu hoa nay sao có thể là nguyên nhân được?” Lãnh Dạ Trúc Quân khó hiểu hỏi. “Đúng vậy tỷ tỷ, chúng rất thơm đấy, đệ ngửi hoài mà có bị làm sao đâu?” Lãnh Dạ Thiên Vũ vội vàng chạy tới chỗ Nhược Lam thò tay ra vuốt ve cánh hoa.
63 Tỷ định làm gì?” Lãnh Dạ Thiên Vũ chớp chớp mắt hỏi. “Đệ không hái được thì tỷ hái. ” Nhược Lam vươn tay gõ vào trán của hắn một cái, ôn nhu nói. “Tỷ á? Cái cây cao thế đệ còn không dám leo lên để hái, tỷ sao có thể chứ?” Lãnh Dạ Thiên Vũ há hốc miệng, sửng sốt nhìn.
64 Nhận thấy tình huống có vẻ khó xử, Lãnh Dạ Thiên Vũ liền tiến lên lay nhẹ cánh tay của Nhược Lam. Lúc này, Nhược Lam mới hoàn hồn quay sang nhìn hắn, buồn bực nói:“Không có gì đâu! Tỷ cảm thấy hơi mệt một chút thôi.
65 Sáng ngày hôm sau. Nhược Lam đang say ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa bị đẩy ra, lập tức mở mắt ngồi dậy, nó nhìn thấy A Hoa, nha hoàn được phân phó hầu hạ nó tiến vào, vẻ mặt vô cùng gấp rút nói:“Tiểu thư, có chuyện rồi!”Khẽ nhíu mày, Nhược Lam nhàn nhạt hỏi:“Có chuyện gì?”“Lý trắc phi bị trúng độc…” A Hoa ngập ngừng nói.
66 Ngự Hoa Viên. Lúc này, Lãnh Dạ Trúc Quân cùng phi tử của hắn là Lý Nhã Nhi đang thưởng hoa ở Ngự Hoa Viên, sau khi nghe một tiểu thái giám bẩm báo, mâu quang của hắn khẽ lóe, thanh âm có vài phần vui mừng nói:“Truyền hai người họ vào.
67 Lạc Yên thái hậu mồ hôi lạnh chảy ra, đôi mắt không ngừng di chuyển dè dặt nhìn xung quanh. Thấy vậy, Nhược Lam âm thầm buồn cười, nếu biết sợ như thế vậy tại sao ban đầu còn làm?“Không biết Thái hậu đây có vui lòng kể loại chuyện tình của hai năm về trước cho ta nghe không?”“Chuyện này…” Lạc Yên thái hậu nhíu mày liếc mắt về phía Lãnh Dạ Trúc QuânLãnh Dạ Trúc Quân khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng:“Hai năm về trước sau khi trẫm đăng cơ, triều đình vô cùng rối ren, lúc bấy giờ trong triều có hai thế lực đối địch nhau.
68 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Vương phủ. “Tiểu thư. Nô tỳ vào được không?” A Hoa đứng ngoài cửa nói vọng vào. “Vào đi. ”Sau khi A Hoa bước vào, Nhược Lam liền nhíu mày, thanh âm có vài phần tò mò.
69 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Tiếng đàn vừa dứt, khắp Ngự Hoa Viên ngập tràn tiếng vỗ tay tán thưởng, Nhược Lam và Yuamy nhìn nhau cùng nháy mắt, sau đó Nhược Lam lẳng lặng biến mất khiến cho ai đó ngẩn ngờ nhìn theo bóng lưng nó rời đi.
70 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Nhược Lam vừa dứt lời, Tam phu nhân bỗng chốc hóa điên, nàng ta trợn mắt đứng dậy, lôi trong ống tay áo một thanh chủy thủ, lao về phía Nhược Lam, thanh âm ngoan độc nói:“Là do ngươi hại ta, là ngươi…”Lãnh Dạ Thiên Kỳ lo lắng đứng bật dậy, thế nhưng hắn đã phí tâm rồi, Tam phu nhân vừa đến gần liền bị Nhược Lam động thủ, mùi máu tanh lan rộng khắp căn phòng, Tam phu nhân một tay ôm mặt cả kinh không nói được lời nào, Lý trắc phi cùng Lãnh Dạ Thiên Kỳ hai mi nhíu chặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt băng lãnh đến đáng sợ của Nhược Lam.
71 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Vĩnh Tuyết Hàn mỉm cười nhẹ nhàng:“Không sao. Muội ngồi xuống đi. ”“Ân. ” Nhược Lam gật đầu tiến về phía Vĩnh Tuyết Hàn, sau đó ngồi đối diện với y, thản nhiên rót một chén rượu Nữ Nhi Hồng đưa lên miệng uống cạn.
72 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Hoàng Cung. Hôm nay là ngày cuối cùng sứ giả Phù Tang ở lại đây, Nhược Lam mới sáng sớm đã tiến cung chào hỏi Yuamy, hai người bọn họ cùng nhau đi dạo trong Ngự Hoa Viên, khẽ mỉm cười Yuamy hỏi:“Hôm nay nàng rất lạ, phải chăng có chuyện gì lo nghĩ?”Nghe vậy Nhược Lam thở dài một hơi, gượng cười nói:“À, cũng không có gì quan trọng lắm.
73 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. “Tại sao vào mà không gõ cửa?”“Tại sao phải gõ?”“Đấy là phép lịch sự, là con người thì phải thế trừ khi ngươi không phải con người!”“Nàng…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ sắc mặt tối sầm, vươn tay chỉ về phía Nhược Lam.
74 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Hoàng Cung. Nhược Lam thân mặc bạch y cùng đoàn người đông đúc tiễn đưa Lãnh Dạ Thiên Vũ và công chúa Yuamy, mọi người lúc này tâm tình vô cùng hứng khởi, ai nấy đều mong đợi lương duyên của Cửu vương gia và công chúa xứ Phù Tang sẽ được đơm hoa kết trái, duy chỉ có một người trong lòng thấp thỏm không yên.
75 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Huyền Viên Hoàng Triều. Trong Ngự Thư Phòng lúc này là một nam nhân thân mặc long bào, y có mái tóc màu nâu nhạt óng ả tựa như ánh ban mai nhàn nhạt, không quá chói chang nhưng cũng không quá mờ nhạt, đôi mắt màu xanh lơ với cái nhìn hờ hững được phủ đầy sương khiến cho khuôn mặt tuấn mĩ vốn đã lạnh lùng nay càng băng lãnh hơn, sống mũi cao, kết hợp với đôi môi mỏng lại càng tôn lên vẻ đẹp tuấn mĩ mà lão thiên đã ưu ái ban tặng cho y.
76 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Lãnh Dạ Trúc Quân thân mặc hoàng bào, mày kiếm chau lại nồng đượm, khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ lo âu cùng bất mãn nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ.
77 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Vương phủ. Mưa xuân rả rích, gió xuân se lạnh mang theo tư vị của hoa cỏ, Nhược Lam vội vàng mở tung cửa sổ, thanh âm đầy thích thú kêu lên:“Mưa rồi!”“Chủ nhân! Đói bụng quá hà.
78 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Nguyệt Viên. Lúc Nhược Lam tới nơi thì Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng các cơ thiếp còn lại của hắn cũng đã có mặt đầy đủ. Ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hoàng không dứt, đặc biết là Lý trắc phi, thân hình mỏng manh yếu đuối cứ dựa vào tên kia.
79 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Vương phủ. Sau khi từ chỗ Vĩnh Tuyết Hàn trở về, Nhược Lam lập tức leo lên giường ngủ, suy nghĩ quá nhiều khiến bản thân mệt mỏi, nó muốn ngủ một giấc thật ngon.
80 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Vương phủ. Lãnh Dạ Thiên Kỳ siết chặt tách trà trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói:“Nàng ấy đã đi đâu?”“Vương gia! Chuyện này ngài không nên quản.