1 Mở đầuTháng ba đầu xuân, đêm lạnh như nước. Nhưng có lạnh hơn nữa cũng không thể lạnh hơn trái tim băng giá của nàng lúc bấy giờ. Linh Lan lệ rơi đầy mặt, chạy thục mạng về phía trước, gió lạnh gào thét bên tai, tựa như giờ phút này nội tâm nàng cũng kịch liệt gào thét giống như vậy.
2 Linh Lan trầm mặc , hít sâu một hơi, dứt khoát kiên quyết lên tiếng lần nữa. "Phu nhân, nô tỳ biết ngài rất đau lòng, nhưng ngài mau mau tỉnh lại đi, Nhị thiếu gia chỉ còn ngài có thể giúp hắn chống đỡ cái nhà này, nếu như ngài ngã bệnh, Nhị thiếu gia biết phải làm sao?" Nàng dừng một chút, thấy phu nhân không có mở miệng trách cứ nàng, nên mềm giọng nói tiếp: "Ngài ăn một chút gì có được hay không? Không vì cái gì khác, dù là vì Nhị thiếu gia, ngài cũng phải kiên cường, dù sao ngài là người thân duy nhất còn lại của Nhị thiếu gia.
3 "Nói một chút coi. " Hắn tùy ý lên tiếng. "Nô tỳ từ trong thư phát hiện rất nhiều phân hào thương hành cũng bởi vì thương phẩm hàng hóa thiếu hụt mà gặp phải khốn cảnh kinh doanh, những nguồn cung cấp hàng hóa thương phẩm kia, trừ những thứ thương đội thương hành mua giao dịch bên ngoài, chẳng lẽ không có thể do thương hành Đoàn gia của chúng ta thu mua cung cấp sao?""Ngươi cho rằng thương đội tồn tại là vì sao? Nếu như những thứ hàng kia dễ dàng thu mua như thế, thương đội cần gì phải cực khổ đến nơi xa xôi như vậy thu mua thương phẩm cùng hàng hóa? Nhưng nếu tất cả do chúng ta tự mình thu mua , vậy sẽ hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực ngươi biết không?""Nô tỳ chỉ là thu mua những thương phẩm thừa thãi, giống như Lam châu thừa thãi tơ lụa, Diêu Châu thừa thãi ngọc, Kỳ Châu núi non trùng điệp nên thừa thãi các lọai da thú, chúng ta thu mua những thứ đồ này ——""Có câu nói là đầu cơ kiếm lợi, những sản vật thừa thãi này căn bản cũng không đáng tiền.
4 “Thiếu gia không cần trả tiền công cho nô tỳ, chỉ cần cho nô tỳ tiếp tục ở lại nơi này là được rồi. ” Nàng vội vàng lắc đầu nói, lâm cuồng lọan, điều này có phải là nàng có thể giống như trước khi sống lại, thường xuyên có thể sống cùng hắn, ở bên cạnh hắn?“Tiền công nhất định phải trả, không thể để ngươi làm không công.
5 Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, nàng mang đến cho hắn cảm giác là một tiểu nha hòan, tiểu nha đầu, như thế nào trong nháy mắt liền biến thành xinh đẹp động lòng người, luôn làm cho hắn không tự chủ được mà mê mẩn, thậm chí yên lặng sinh ra tình cảm?Nếu như nàng vẫn là tỳ nữ của hắn, nếu như nàng không phải thông tuệ hơn người như vậy, không phải là cánh tay đắc lực của hắn trong việc kinh doanh thương hành, hắn tất nhiên đã sớm thu nàng là thiếp thất rồi.
6 Linh Lan, Linh Lan… Nàng đang ở đâu? Có bị thương hay không, có phải rất sợ hãi hay không?Chờ thêm một chút nữa, ta nhất định sẽ đi cứu nàng. Nếu những người đó dám thương tổn ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tuyệt đối làm cho bọn họ chết không có chỗ chon, ta Đoàn Lỗi thề với trời, tuyệt đối!“Thiếu gia, có tin tức.
7 Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối hắn sẽ không để nó xảy ra lần nữa, tuyệt đối!Linh Lan trong cơn hỏang hốt về đến nhà, hỏang hốt tiếp nhận sự quan tâm của mọi người khi nàng trở về từ hiểm cảnh, hỏang hốt bị Đoàn Lỗi lấy lý do “Nàng ấy mệt chết đi được, có gì đợi ngày mai hãy nói tiếp.
8 “Trước hãy đồng ý với ta, nói nàng sẽ không buông tha, sẽ không dao động, ta mới nói cho nàng biết”. Linh Lan nhìn hắn, kiên định nói với hắn: “Ta không buông tha cũng sẽ không dao động, chàng yên tâm”.
9 “Phu nhân muốn nói chuyện gì?” Dưới ánh mắt chăm chú của phu nhân, nàng không thể không ép mình mở miệng hỏi. “Lúc này ngươi nên rời đi thôi. ”Linh Lan có cảm giác như sét đánh ngang tai.
10 “Ta sẽ về Quan Vân Uyển trước. ”Nàng nói cho hắn biết, sau đó quay sang phúc thân với phu nhân, nói: “ Linh Lan cáo lui. ” Sau đó không quay đầy lại trực tiếp đi ra khỏi đại sảnh.
11 Lão đại phu chau chặt chân mày, không nói một câu lại thay Linh Lan bắt mạch, cho đến một hồi sau mới thu tay lại. “Đại phu?” Đoàn Lỗi không cách nào ngăn chặn vẻ mặt vừa gấp gáp lo lắng vừa sợ, hai mắt nhìn chằm chằm vào lão đại phu.
12 Nàng thuận nước thành dòng giả bộ mất trí nhớ, hoàn toàn là do quỷ thần xui khiến. Ngày ấy, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện tay chân mình bị buộc chặt, miệng bị nhét khăn vải, thân thể ngiêng ngả bên trong một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh.
13 “Nếu như không nhớ được mọi chuyện thì cũng đừng ép buộc chính mình, cứ thuận theo tự nhiên là được. ” Hắn thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói với nàng, đồng thời đưa tay dịu dàng thay nàng sửa lại mái tóc vừa bị động tác ôm đầu của nàng làm rối loạn.
14 “ Mới vừa rồi ngươi nói ta thích nụ hôn của ngươi, khi ta nói không có, trí nhớ lúc cùng ngươi sống chung trước kia cứ tự nhiên xuất hiện, cảm giác giống như nó vẫn ở nơi nào đó, chưa bao giờ mất đi.
15 Chuyện của hai người bọn họ cả Châu thành đều biết, chứng tỏ đây là chuyện tình yêu say đắm oanh oanh liệt liệt đến mức độ nào. Bất chấp thân phận, không để ý danh tiếng đi yêu một người, kết quả lại vì gia tộc mà buông tha tình yêu.
16 Tỳ nữ chính là tỳ nữ. Mặc dù bây giờ đã không phải, nhưng không cách nào thay đổi xuất thân hèn mọn của nàng, còn là người đã từng là tôi tớ, tỳ nữ cho Đoàn gia.