21 Tính cho tới thời điểm hiện tại, Nhược Lam cùng Tư Mã Yến đã hôn mê được ba ngày hai đêm. Nam Phong Thiên Hạo thập phần lo lắng, đặc biệt là khi các Ngự y trong cung hoàn toàn không thể chuẩn đoán được nguyên nhân vì sao hai người bọn họ rơi vào trạng thái này.
22 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Đêm nay là ngày cuối cùng Tư Mã Yến ở lại Long Thịnh Hoàng Triều, Nam Phong Thiên Hạo tuy rằng chán ghét nàng nhưng cũng không quên trách nhiệm của mình.
23 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Sáng ngày hôm sau. Sau khi tiễn đưa đoàn người của Tư Mã Yến trở về Hung Nô. Nam Phong Dịch Thiên, Nam Phong Khuynh Tuấn, Thượng Quan Cẩn và Nhược Lam đều bị triệu kiến tới Ngự Thư Phòng.
24 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Ngọc phi mang theo nụ cười tiến vào Ngự Thư Phòng, tuy nhiên vừa nhìn thấy Nhược Lam nụ cười của nàng có phần gượng gạo, vội vàng cuối đầu che đi sự thiếu tự nhiên của mình, nàng dịu dàng nói:“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an”.
25 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Tinh Tú Cung. Đêm nay vầng trăng trên cao thật tròn, ánh trăng bàng bạc xuyên qua mọi ngóc ngách hòa quyện cùng mùi thơm thoang thoảng của Dạ Lai Hương càng khiến cho cảnh vật trong Tinh Tú Cung huyền ảo khác thường.
26 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Tinh Tú Cung. Nhược Lam híp mắt, đưa tay lên miệng ngáp một cái, nhíu nhíu mày nhìn hai con người trước mặt, thấp giọng hoi:“Đại biểu ca, ngũ biểu ca, hai người rảnh nhỉ, sáng sớm không có chuyện gìlàm hay sao lại chạy đến chỗ này?”“Trẫm nhớ trước đây trẫm đã nói ra lý do rồi, biểu muội a, sao cứ bắt trẫm phải lặp lại”.
27 CHƯƠNG 28: ÂN XÁ. Vừa mới bước chân ra khỏi Ngữ Ninh Cung được vài bước, Nhược Lam liền nhìn thấy bóng dáng thập phần nhu mì của Thu Tĩnh. Y lúc này đang ngồi cạnh một bụi hoa Đồ Mi, khuôn mặt thoáng vẻ suy tư.
28 Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Sau khi rời khỏi Lạc Tứ Cung, Nhược Lam nhanh chóng cưỡi Phi Vũ xuất cung đến Bình Nam Vương Phủ. Nam Phong Dịch Thiên cũng biết, dựa vào tính tình của Nhược Lam sau khi coi hết chuyện vui ở Lạc Tứ Cung, nàng nhất định sẽ đến tìm hắn.
29 Rừng trúc phía Nam, ngoại ô thành Dương Châu. Hiện tại đã là lập đông, cái khô lạnh của tuyết cùng với ẩm ướt của những giọt sương mai càng khiến cho không khí tại rừng trúc trong lành đến lạ thường.
30 “Vừa nãy cũng đã nghe qua Kim trang chủ nói, nữ nhi nhà ngài là bị vị nam tử này làm nhục. Tuy nhiên muốn kẻ khác nhận tội thì phải có bằng chứng, không biết Kim trang chủ đây là …” Nhược Lam đưa tay che miệng cười một cái, khúc khích nói:“Hừm! Bằng chứng chính là thủ cung sa trên tay Tình nhi hiện tại đã không còn, hơn nữa hai nha hoàn trong phủ cũng xác thực đêm qua chính mắt bọn chúng nhìn thấy hắn ta ở trong phòng của Tình nhi”.
31 Sau khi bị Mộ Dung Phi Tuyết bỏ rơi tại rừng trúc, Nhược Lam cũng theo chân hắn, cưỡi Phi Vũ tiến vào nội thành Dương Châu. Vừa mới thăm thú được một vài địa điểm thì bên tai lại vang vọng tiếng khóc lóc cầu xin của nữ tử, tiếng chửi rủa của một nam nhân cùng tiếng khóc thút thít yểu điệu của một nữ nhân khác.
32 Đã đến Dương Châu thì không thể không đến Tây Hồ, xung quanh bờ hồ liễu rũ mười dặm, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời nhàn nhạt sóng sánh sắc xanh. Nhược Lam tay cầm chiếc ô màu tím đứng trước Tây Hồ.
33 Sau khi đến phòng bếp, Mộ Dung Phi Tuyết liền tiêu sái dựa người vào cánh cửa, nheo nheo đôi mắt nhìn về phía Nhược Lam. Mà hiện tại, Nhược Lam thần trí vui vẻ hăng hái chạy tới chạy lui làm những món ăn yêu thích, khuôn mặt tràn ngập nét cười.
34 Sau khi rời khỏi Kim Hương Lâu, Nhược Lam cấp tốc trở về Phong Linh Các. Vừa đặt chân vào Tiền sảnh, Nhược Lam liền nhíu mày nhìn thần sắc nghiêm trọng của Nam Phong Dịch Thiên và Mặc Tuyết Phong.
35 Nha Huyện – phòng cất giữ tử thi. Nhược Lam thở dài nhìn xác chết trước mắt. Hạo Nguyệt Chi thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng như phong xuân, trầm mặc của thu thủy, mặc dù hiện tại nàng đã chết tuy nhiên điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ thanh nhã của nàng.
36 Phong Linh Các. Hiện tại cũng đã là nửa đêm thế nhưng Nhược Lam vẫn thao thức không thể ngủ được, ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía bên ngoài khung cửa, bất giác nó nhớ tới hai tiểu đông tây kia.
37 Phía đông thành Dương Châu. “Nha, người ta thật sự rất nhớ chàng”. “Tiểu mỹ nhân nhớ ta đến vậy sao? Tối nay ta đến gặp nàng, thế nào?”Nhược Lam lúc này đang trên đường đến Kim Hương Lâu thì tình cờ nghe thấy một thanh âm quen thuộc, lập tức nhíu mày nhìn vào trong ngõ, Nhược Lam liền nhếch miệng cười nhạt.
38 Lúc này, Mộ Dung Phi Tuyết và cả Nam Phong Dịch Thiên đều lo lắng bồn chồn không thôi, rõ ràng thất đệ của bọn họ trúng độc rất nặng, e rằng chất độc đã thấm vào lục phủ ngũ tạng không cách nào chữa được.
39 Một lúc sau, Mộ Dung Phi Tuyết đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một chiếc hộp nho nhỏ đưa ra trước mặt Nhược Lam. Không cần đoán Nhược Lam cũng biết bên trong chứa thứ gì, khẽ thở dài nói:“Đại ca, muội mệt quá, huynh có thể đỡ muội về phòng không?”“….
40 Sau khi uống máu tươi của Nhược Lam những hắc tuyến trên người Mạc Tuyết Phong đã giảm đi phân nửa, thở nhẹ một hơi, Nhược Lam xoay người toan đứng dậy thì đột nhiên một cơn choáng váng ập đến làm nó khụy xuống.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 364