1 Ánh đèn yếu ớt, cờ trắng treo ngược rủ xuống khuê phòng rộng rãi, không có gió, không có tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu vang , chỉ có giấy tiền vàng mả khói bụi lượn lờ.
2 Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm dần dần buông xuống, bên trong thành Trường An sầm uất, người xe qua lại không dứt. Dưới tàng cây đa lớn, mấy chục người của Đường môn chạy đi chạy lại bôn ba tụ họp, sắc mặt mỗi người đều đông lại, lo âu bất an, người không biết chuyện còn tưởng rằng Đường Môn xảy ra biến cố gì đó, thật ra thì cũng không khác nhau lắm, bọn họ vừa làm thất lạc một người, người này là siêu cấp mù đường, ngay cả đi theo người đi bộ cũng bị lạc đường… “Tìm được người sao?”"Không có, đại sư huynh, còn ngươi?"Thân là thiếu chủ của Đường Môn đứng hàng thứ nhất - lão đại Đường Quân Nghị lắc đầu một cái, "Quân Uy, những người khác đâu?"“Không thấy, trời sắp tối, rốt cuộc Tiêu Từ là chạy đi đâu?” Đứng hàng thứ bảy - lão thất Đường Quân Uy vuốt ngực, đưa mắt nhìn chung quanh, "Tứ sư huynh đã trở lại.
3 “Cám ơn. ” Cúi người chào thi lễ, nàng lần nữa ngẩng đầu, đoàn người bọn họ đã biến mất ở trong không khí, để cho nàng muốn cùng đi cũng không còn biện pháp ”Uy!” Chỉ có tiếng vọng từ khoảng không truyền tới.
4 "Thần Hỉ, đem y phục đặt ở trên tảng đá đi! Không cần hầu hạ ta, ngươi có thể đi nghỉ ngơi rồi. ” Kỳ vân để cho thân mình từ từ chìm vào trong đầm nước.
5 "Nàng nghỉ ngơi đi. " Giúp nàng đổi hết thuốc, Kỳ Vân ôn hòa nói. "Đa tạ. ” Không biết từ nơi này đi Trường An như thế nào?"Theo quan đạo, ở trạm dịch có thể ngồi xe thẳng đến Trường An.
6 "Công tử, chúng ta thật sự muốn dẫn nàng cùng đi?" Thần Hỉ liếc mắt nhìn Đường Tiêu Từ đang tò mò nhìn xung quanh, đẩy xe lăn ghé vào bên tai Kỳ Vân nói nhỏ "Thần Tâm còn đi theo phía sau, lúc trước nàng thật không phải là cố tình làm tổn thương tiểu thư Linh Ngọc, chẳng qua là nhất thời bị đố kị làm cho đầu ốc mê muội.
7 “Chỉ có điều nếu như đoán mệnh sẽ tổn hao tuổi thọ của ngươi, ta thà rằng ngươi không làm để chú ý giữ mình là tốt rồi. ”Tính tình yêu kiều, vẻ đơn thuần đáng thương xót của nàng làm cho tim người ta không thể không đập thình thịch.
8 Trời dần dần sáng lên, mặt trời mọc lên ở hướng Đông. Cả đêm Kỳ Vân không ngủ ngồi ở trước giường, trong đầu kinh hãi vẫn chưa hồi phục. "Thật là khó chịu????" Đường Tiêu Từ thở dài.
9 "Kỳ đại ca, sao ngươi tìm được cái sơn động thiên nhiên này?" Một khối nham thạch lõm vào vách đá, tựa như gian phòng rộng rãi, mát mẽ thoáng gió, ánh sáng dồi dào, xung quanh lại có bài trí một bàn bốn ghế, đủ để nhìn ra nơi này có người ở qua.
10 Bầu trời trong xanh, gió mát từ từ, đoàn người của Kỳ Vân lại lần nữa lên đường, chỉ có điều, người ngồi xe lăn đổi thành Đường Tiêu Từ, mà đẩy xe lăn biến thành Kỳ Vân.
11 Đường Tiêu Từ trằn trọc khó ngủ, nàng muốn gặp Kỳ Vân, thế nhưng Kỳ Vân nói ban đêm không có ai đi cùng thì không thể đi lại chung quanh, để tránh xảy ra nguy hiểm, nàng biết hắn là lo lắng nàng bị lạc, mà nàng cũng muốn gặp đại sư huynh.