1 Sư phụ vẫn nói ta ngây thơ chậm lụt, quá mức thật thà. Thật ra không thể trách ta. Ta có mười sáu vị sư huynh, mười vị sư thúc, một vị sư phụ, tính cả người làm công, Tiêu Dao Môn có bảy mươi hai người đàn ông, ta và Tiểu Hà Bao là hai người có giới tính nữ duy nhất.
2 Ngày sinh nhật của ta hôm đó rất náo nhiệt, sư phụ bảo Trương sư phó làm cho ta rất nhiều món ăn ngon, các vị sư huynh đều tặng quà cho ta, thật ra ta mong đợi nhất là quà của Vân Châu, bởi vì hắn chưa từng tặng quà ta bao giờ, liệu sẽ tặng gì?Ta nằm mơ cũng không nghĩ hắn sẽ tặng ta một thanh chủy thủ!Ta thở dài nhìn thanh chủy thủ sắc bén trong tay, giơ ra dưới ánh mặt trời, thật đúng là hàn quang lẫm liệt, thổi sợi tóc qua là đứt, có thể thấy là đồ tốt.
3 Từ sau khi ta nhất thời hồ đồ đòi “ngắt” cành hoa Vân Châu sư huynh, các sư huynh trong Tiêu Dao Môn vội vàng kính nhi viễn chi với ta, chỉ sợ bản thân thành “cành hoa thứ hai”.
4 Ta phớt lờ Giang Thần nguyên một ngày, hắn cũng tự biết bản thân quá đáng, buổi tối ba ngày sau, đột nhiên tâm huyết trào dâng tặng ta một món quà rất “độc đáo”, là một cái gối.
5 Trong nỗi kinh hoàng, ta quên sạch những điều cần nói, chuyện tới để trả lễ cũng quên, đỏ bừng tận mang tai ta vội vã quay đầu đi. Hắn ở sau lưng ta hô một tiếng: “Tiểu Mạt muội tìm ta có việc gì sao?”Đêm khuya thanh vắng, câu này hắn nói nghe du dương lạ lùng, còn ngân nga cảm xúc như tiếng vọng lại của hang núi.
6 Ta đang rầu rĩ đau khổ trong phòng thì sư phụ chắp tay đi vào. Đầu tiên người nhìn ta bằng ánh mắt sâu kín, tiếp theo lại thở dài sâu kín, rồi mới lên tiếng với giọng sâu kín: “Tiểu Mạt, Giang Thần nói… con quấy rối nó.
7 Tặng “cả đời” không xong, ta thương tâm rất lâu, vừa an ủi bản thân, vừa chờ cơ hội mai mối cho Vân Châu. Thành ý của ta cảm động trời cao, chẳng mấy chốc cơ hội đã tới.
8 Sáng hôm sau, Vũ Hiên Viện náo nhiệt phi phàm. Hào kiệt các nơi chuyện trò vui vẻ hòa đồng, căn bản không giống lời đồn giang hồ hiểm ác. Từ khi Viễn Chiếu đại sư đức cao vọng trọng được mọi người bầu làm minh chủ võ lâm, đại hội võ lâm đã nhiều năm không cử hành.
9 Loại người trở mặt nhanh hơn lật sách như Giang Thần đúng là không thể trông đợi gì, ta không hiểu nổi đã chọc giận hắn thế nào, rõ ràng ta cảm thấy ta mới là người phải giận, tại sao bóng lưng hắn lại tức tối như thể? Như thể ta chọc giận hắn vậy! Bỏ, ta đến nhà bếp tìm đồ ăn.
10 Hắn chậm rãi cúi đầu, ta đột nhiên nhận ra hắn quá gần ta, gần đến mức ta có thể thấy phản chiếu của bản thân trong mắt hắn, ta vội vàng lùi lại một bước, lắp bắp: “Huynh làm gì vậy?”Hắn hít một hơi dài: “Trên mép muội có xương cá.
11 Trăng sao thưa thớt, bóng người lẻ loi như hồn ma lang thang. Giờ phút này ta lại hy vọng sư phụ phạt ta một trận nên thân, để ta có thể che giấu hết những đau thương không biết lý do không biết lai lịch.
12 Giang Thần mỉm cười, ung dung phóng khoáng đi ra, như thần tiên đạp nguyệt đằng vân, chậm rãi giáng trần, phớt lờ những ánh mắt kinh ngạc của đám người trần mắt thịt.
13 Ta ngồi trước dòng suối suy nghĩ cho tỉnh táo, đột nhiên, mấy cái lá rụng xuống suối. Lúc này không có gió cũng không phải mùa lá rụng, đang yên đang lành sao lá lại rụng? Tính cảnh giác của người tập võ mách bảo, ta lập tức quay đầu nhìn lại.
14 “Giang Thần, Vân Mạt. ” Tiếng gào thét của Lâm Mục sư huynh truyền tới. Giang Thần khua trường kiếm lên tiếng. Rất nhanh sau đó, Lâm Mục chạy tới, nhìn thấy ta, hắn chợt ngẩn ra.
15 Trở lại Tiêu Dao Môn, tất cả mọi người đều đổi cách xưng hô, không gọi ta là chị dâu mà gọi là em dâu, mặt ta từ nóng bỏng thành âm ấm, sau đó là không sợ hãi, bất đắc dĩ cam chịu.
16 Gió núi như rít gào bên tai, lòng ta nổi bão, tiếc hận rằng trời cao chia cách. Mười lăm năm qua, chưa bao giờ trải qua sóng gió tình cảm như thế, tình trạng của ta lúc này có thể nói là đau thương đến chết.
17 Đêm khuya trăng mọc, ta băn khoăn mấy ngày trời, rốt cuộc quyết định đi hỏi sư phụ một câu. Sư phụ nhìn thấy ta trong bộ dạng buồn bã rầu rĩ, vội hỏi: “Tiểu Mạt, sao con có vẻ không cao hứng như thế? Giang hồ nhi nữ không hợp với kiểu u sầu trước ngày gả như thiếu nữ dân gian đâu!”Ta thật sự không có lòng nào mà cao hứng cho nổi, trai sợ chọn nhầm nghề, gái sợ lấy nhầm chồng, ta tự thấy với tính cách của mình, cần tìm một người trầm tính có trách nhiệm, về Giang Thần, ta thật sự không xác định được tính tình hắn.
18 Sáng sớm hôm sau, thuyền dừng bên bờ sông Tần Hoài, sau khi thanh toán chúng ta rời thuyền, phố phường phồn hoa như họa. Sự nhộn nhịp nơi kinh đô quả là thắng cảnh danh bất hư truyền, khiến người ta phải hoa mắt.
19 Ta nhìn Giang Thần, hắn như không nghe thấy lời của Thích muội muội, chỉ cười nói với Thích phu nhân: “Mẫu thân khen tiểu Mạt, thật ra là khen con tinh mắt đúng không?”Thích phu nhân cười khanh khách nhìn ta: “Tự nhiên hào phóng, thanh tú thoát tục, như xuất thủy phù dung, vừa gặp đã yêu, khó trách Thần nhi kén chọn thế cũng bị hàng phục.
20 Bữa chiều vẫn thịnh soạn như bữa trưa, ta nhẫn nhịn chỉ ăn một bát cơm, chỉ sợ Thích phu nhân nói ta ăn được rồi dễ đẻ dễ nuôi. Trước sự “tế nhị” của lão nhân gia, ta chỉ đành lép vế.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 100