1 Ta xấu, thật sự xấu, vô cùng xấu… Mỗi lần nhìn thấy ta mọi người dều kinh sợ, tinh thần hoảng hốt cho rằng gặp ta là chuyện tuyệt đối không may mắn. Người không quen biết thì động chân động tay với ta, người biết sơ sơ thì chào hỏi cho qua cho nó có lệ.
2 “Aaaaaaaaaaa, hu hu hu… Tại sao lại không cho ta đầu thai? Tại sao, tại sao!!!” Lúc này ta đang ở âm phủ, cố sống bằng chết lôi lôi kéo kéo tên tiểu quỷ gặng hỏi vì sao không cho ta đầu thai.
3 “Tên Diêm Vương đáng ghét, ta đánh chết ông, đánh chết ông” Hiện tại ta đang dùng sức giặt quần áo, tay kia cầm cây gậy ra sức đập, ta đập đập đập. Chỉ đáng thương cho quần áo bị ta đập tới mức thê thảm, nhưng cũng không thể trách ta được, đi theo dòng nước chẳng ngờ lại trôi dạt tới cái nơi cổ đại không ai biết này.
4 Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, Trương công tử tay run run chỉ vào ta nói: “Xấu quá~”sau đó ngã rầm xuống đất. A di đà phật, thiện tai thiện tai, không phải ta cố ý đâu nha, là ngươi bức ta, Diêm vương ông đừng có đổ lỗi hắn chết là do ta à nha, chính hắn muốn nhìn chứ không phải ta cố ý, đúng không? Mà sao Liễu Yến kia không thấy phản ứng gì nhỉ? Vẫn kiên trì giữ một tư thế, vẻ mặt tươi cười như trước, lợi hại, rất lợi hại, ta bội phục cô rồi đó, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy ta mà vẫn không phản ứng.
5 “Đại nương… y phục này là. . ?” Lúc này ta đã được thay một y phục tuyết trắng bằng lụa mỏng, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng rung động cảm giác như bay trên mây vậy, đẹp quá.
6 Cánh cửa định mệnh nhẹ nhàng mở ra. Haizz, phật tổ bồ tát có linh thiêng hãy phù hộ cho ta. “Long công tử, Yến nhi đến đây, haha” Đưa ta vào trong phòng, sau đó đại nương lập tức rời khỏi.
7 …. Yên tĩnh không một tiếng động…. Sao không phản ứng gì thế? Hay là ta hát không hay? Hay là người ở đây không thích nghe bài hát kiểu như vậy. Tên họ Long nhìn chằm chằm vào ta, ngươi không bị bộ dạng của ta dọa thì làm ơn có chút phản ứng đi có được không? “Bài hát này tên là gì?” Người ngồi bên cạnh cửa sổ kia xoay người lại từ lúc nào thế nhỉ? Một đôi mắt u buồn nhìn ta, Ồ! Đúng là một mỹ nam tử, vận bạch y ngồi dưới ánh trăng mông lung mờ ảo, đẹp quá… Ta nhìn đến ngây cả người “Bẩm công tử, bài hát đó tên là Vũ Điệp” “Vũ điệp! Nàng biết Vũ Điệp ư?” Mỹ nam tử nghe đến hai từ Vũ Điệp thì kích động nắm lấy tay ta lay không ngừng.
8 Cứ như vậy bọn họ đều đi hết. Chỉ còn lại ta trong phòng một mình, cảm giác thật cô độc. . “Trời ạ, tiểu bảo bối, Cô lợi hại quá!” Tiểu bảo bối? Toàn thân ta lại nổi da gà “Đại nương, bà không bị sao đấy chứ?” “Ta đâu có sao” Không sao mà cứ gọi người ta bằng cái kiểu sởn da gà như vậy! “Nhưng ta rất ngạc nhiên, cô xấu như thế nhưng lại biết hát, ta ở bên ngoài đều nghe thấy hết, hát hay thiệt đó nha!” “Thì sao?” Linh cảm xấu của ta càng lúc càng trỗi dậy.
9 Sau đó ta bị người ta ném thẳng vào phòng. “Đại nương, bà làm gì đi chứ! Bộ dạng tôi thế này bà còn định bắt tôi tiếp khách sao, bà có lương tâm không đấy?” “Tiểu bảo bối, nếu hôm nay cô tiếp đãi tốt vị khách này cho ta, về sau cô muốn gì, đại nương đều mua cho cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thôi”.
10 Không biết đã bay bao lâu. Cuối cùng chúng ta cũng đáp xuống bên một dòng suối, nơi đó còn có một con bạch mã, ta hưng phấn chạy tới vuốt ve con ngựa.
11 “Đủ rồi, cô ngủ đi, ngày mai sẽ ta đưa cô tới gặp Tuấn vương gia” Nghe xong cậu thiếu niên nói ta cũng cảm thấy thật mệt mỏi, chậm rãi tiến vào giấc mơ đẹp.
12 Nhìn thiếu niên nằm trên mặt đất, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy tội lỗi, nhưng ta còn làm hơn thế nữa, ta cởi hết y phục của hắn ra rồi thay vào. Bởi vì mặc bộ quần áo mỏng này quả thật quá lộ liễu, còn khăn che mặt thì sao đây? Thấy duôi ngựa mắt ta lập tức sáng lên, có rồi! Ta dùng kéo cắt ít đuôi ngựa làm râu dán lên mép.
13 “Thế nào? Lão huynh có làm không?” Làm sát thủ…. ta cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng mà nghĩ đến cái túi tiền đáng thương của ta, nếu không tìm được công ăn việc làm chắc ta chuẩn bị ra ngủ đầu đường mất, dù sao ta ở hiện đại cũng chịu nhiều oan uổng, có thêm nữa cũng chẳng sao “Được, khi nào, địa điểm ra sao?” Ta cũng không cần phải giết người, ta là cao tay đánh khẽ thôi, chỉ cần ta liếc mắt một cái, người đó chết là điều không thể nghi ngờ.
14 “Phản Thanh Phục Minh” “Phụt…” Lại một ngụm trà nữa bị ta phun ra, phản thanh phục minh? “Đừng nói với tôi ông là người ở Thiên Địa Hội đấy nhớ?” “Làm sao ngươi biết?” Vẻ mặt hắn khiếp sợ.
15 Trăng thanh gió mát. . Là thời điểm thích hợp nhất để giết người, lúc này tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ, còn ta thì ở đây nghĩ cách làm thế nào để trèo tường? Nhìn những người phía trước thân thủ thoăn thoắt bay qua, ta ở trước bức tường tự hỏi, đi qua như thế nào đây, chẳng lẽ bay qua như bọn họ sao? Trừ phi ta mọc ra đôi cánh.
16 Đi tới đi lui mà sao lại vẫn quay về cái nơi này vậy, ta tức giận không ngừng dậm chân “Bịch…” lại dậm chân “Bịch…”, đột nhiên ta cảm giác bả vai bị người khác vỗ, liền giật mình hét to “Ai đó?” “Ta mới là người phải hỏi ngươi là ai đấy?” “Tôi tôi đi tìm Hoàng thượng”.
17 “Hoàng thượng đối xử không tệ ư?” Nữ tử đứng lên, căm phẫn nói: “Thiếp vào cung cũng đã mười năm nay mà ngài chỉ tới nhìn có vài lần, lúc đến thì lại chẳng nói một câu.
18 “Ha ha…lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám đánh cả trẫm cơ đấy”. Nghe Hoàng thượng nói chuyện khẩu khí vô cùng bình thản, nhưng ta lại có cảm giác hắn đang rất tức giận.
19 Nhìn đến nơi ta lại thấy thất vọng, lại là một tên thái giám, còn là một lão thái giám mắt mù, phải nhờ một cậu nhóc dắt vào đây, chẳng lẽ ông ấy lại là ân nhân cứu mạng của ta? “A…Vi công công, ngọn gió nào mang ông tới đây thế?” “Ha ha, …có gì đâu, ta cũng lâu rồi chưa tới tịnh phòng, cho nên…” “Cho nên? Ông muốn tịnh thân cho hắn?” Không phải chứ? Chẳng lẽ lại phái đến một tên tịnh thân cho ta? Ta cũng đâu có diễm phúc được nhiều người tranh nhau vậy? Đáng tiếc ta không phải là đàn ông, không có cái kia cho các người cắt… “Đúng vậy, cậu có ý kiến gì không?” “Không……ta đâu dám có ý kiến gì, nhưng mà ông không nhìn thấy thì sao mà tịnh thân cho hắn được, bằng không lại giống lần trước cắt nhầm ngón tay của người ta…” A! Để ông ta làm nguy hiểm quá, cắt nhầm ngón tay? “Hừ…lần đó là ngoài ý muốn thôi”.
20 “Được rồi, chúng ta đừng đôi co nữa, cậu cứ yên tâm, lần này ta sẽ làm rất chuẩn xác, ta bắt đầu đây” “Á…” “Cậu la cái gì, ta đã cắt đâu”. “Không phải, công công, ông đang tóm ngón tay của tôi mà”.