61 Dưới tình huống này thật sự ta không chạy nổi, cuối cùng ta dừng lại, nhìn đám người xung quanh trên tay đều cầm dao. “Mẹ…Huhu…” Ánh mắt đứa bé lộ vẻ sợ hãi.
62 “Đến rồi” Ta lập tức trở nên hồi hộp “Đến rồi? Nhưng đến đâu cơ?” “Đừng lo, là nhà của ta”. “Nhà ngươi?” Ta rất muốn mở mắt nhìn nhưng nếu mở ra sẽ rất đau.
63 “Ân ân, hiện giờ mọi người bên ngoài đang truy lùng người, hơn nữa ba ngày nay Hoàng thượng còn phái quan binh lục soát trong thành, người cũng không thể ở nhà ta lâu được.
64 “Cuối cùng cũng tới rồi!” Ta nhìn tấm biển treo trên cao ở phía trước, bên trên viết rõ ràng ba chữ “Lan…Nhược…Tự”. Quả thật Lan Nhược Tự này không giống trong tưởng tượng của ta một chút nào, ta còn tưởng nó kinh khủng như nhà ma chứ, không ngờ lại khá sạch sẽ, còn có người quét dọn nữa.
65 Trên đại điện…. Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất trên ngai vàng, vẻ mặt hơi phẫn nộ. Đám thần tử ai nấy đều hoảng hốt lo sợ, bốn mắt nhìn nhau xem ai có cách để Hoàng thượng nguôi giận hay không, nhưng đều không dám nói lời nào, sợ mở miệng sẽ lập tức bị lôi ra chém đầu.
66 Nhà Võ lâm minh chủ. Đông Phương Bất Bại lấy Quỳ hoa bảo điển ra, đã tới lúc đọc rồi, chậm rãi mở trang thứ nhất “Muốn luyện thành, trước tiên phải…đến chùa???” Chùa gì cơ? Tức tốc lật trang thứ hai, trên đó vẽ lão đầu trọc đang uống trà, bên dưới viết: Hôm nay ta muốn uống trà, trang sau hẵn viết!! Được thôi! Lại lật sang trang tiếp theo, vẫn là ông lão đó, nhưng lần này không phải uống trà mà đang đuổi theo một tiểu mỹ nữ, trên đó viết: Hôm nay ta muốn đi tán gái, không có thời gian viết, chờ trang sau đi! Nhịn….
67 Ta nhìn tên hòa thượng kia bị bọn họ hành hạ ra sao, thật sự quá thê thảm! Không thể để họ làm thế với ta được, đi tìm phương trượng thôi! Hắn ta tu lâu như vậy nhất định sẽ không làm thế với ta.
68 Quy định của bản tự: Bản tự phổ độ hữu duyên nhân, người nào tới cũng đều có nhân duyên. Con tìm thấy một người thay thế là có thể xuống núi, nếu người không gặp ai có duyên với mình thì sẽ ở lại trong chúa cả đời, thắp nhang niệm phật… Thì ra là vậy……thảo nào ngày đó tên tiểu hòa thượng kia lại cười sung sướng như thế……Giờ nhớ lại thấy thật kinh khủng…Hóa ra là hắn muốn kéo ta lại để làm ‘Hòa thượng’ thay cho hắn! Rất giỏi! Tên phương trượng kia cũng rất giỏi! Anh biết toàn bộ vậy mà còn giữ tôi lại.
69 Rốt cuộc tiểu phương trượng đeo mặt nạ trắng đã xuất hiện……Phương trượng đeo mặt nạ trắng chính là ta…. cũng là tiểu hồ đồ! “Phương trượng?” Thấy phương trượng đeo một cái mặt nạ kỳ quái, rõ ràng Long công tử sửng sốt nhưng bình tĩnh lại nhanh chóng.
70 Quả nhiên! Đúng là hoàng thượng vận hoàng bào lộng lẫy và kẻ ta đã từng gặp trong cung…. Tiểu Hạ tử. “Thí chủ, tôi chính là phương trượng của bản tự, xin hỏi thí chủ có chuyện gì?” Trước mặt Hoàng thượng ta cũng không dám bừa bãi như vừa nãy, Hoàng thượng này….
71 Ta đưa Hoàng thượng tới phòng phía bắc rồi trở lại phòng ngủ của mình, đang ngồi yên ổn thì tam sư huynh chạy vọt đến! “Tiểu phương trượng! Thần tài…….
72 “Thiếu chủ, người xác định muốn làm như vậy sao?” Giọng nói già nua vang lên từ trong sài phòng. “Đúng, để phục triều thì làm gì cũng đáng, huống hồ chỉ là vài cọng tóc! Ông mau cạo đi!” Âm thanh già nua hít một hơi tỏ vẻ bi thương, từ từ vung con dao nhỏ trong tay lên, từng sợi tóc đen chậm rãi rơi xuống, một hòa thượng mỹ nam tử ngang trời xuất thế ra đời.
73 Sau lần ăn cơm thê thảm đó ta rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định mỗi lần ăn cơm sẽ mang thức ăn và cơm đi chạy trốn, mặc kệ bọn họ có đánh tới rung trời lở đất ở đằng sau thì ta vẫn thi hành chính sách ‘ba không’ : Không nghe, không hỏi, không nhìn! “Tiểu phương trượng!” Quá Tham ôm chặt lấy ta mà khóc lóc.
74 “Sao trên đời lại có một người như nàng, đặc biệt như vậy, rõ ràng không đẹp nhưng sao ta vẫn cứ yêu nàng, thích nàng, không muốn rời tầm mắt khỏi nàng.
75 Ta đây bị sao thế này? Chẳng phải vác dao tới để chém người hay sao? Nhìn khuôn mặt đang ngủ của Long công tử, miệng vẫn còn mở ra để hát tình ca… Liếc mắt nhìn sang bên là Truy Nguyệt đã lấy miếng bông bịt vào hai tai, hóa ra là đã chuẩn bị trước, ha ha… “Anh, sao lại ngủ say như thế, giờ mà tôi chiên anh lên chắc anh cũng không biết đâu, ha ha…” Thật là đáng yêu.
76 Ặc! Không biết đã bao lâu sau, mỹ nam tử đằng sau ta mới dừng tay. Mặt nạ không chịu nổi sức do máu ta đập vào! Xoạt…. . Rơi xuống… Trong phút chốc miệng mỹ nam tử há thành hình chữ O, thấy tác phẩm của anh chưa! Mặt ta đầy máu tới mức không nói nổi một câu.
77 “Thiếu chủ!” Giọng nói đến từ một cô gái xinh đẹp tuyệt trần………Là A Kha! Còn người mà nàng đang gọi chính là mỹ nam tử đang bê một chậu nước. “Sao ngươi lại tới đây? Nhỡ bị người ta phát hiện ra thì sao?” Mỹ nam tử lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, thật may không có ai.
78 Thích khách? Cảm giác thật là thân thương biết bao……. nghề nghiệp đầu tiên của ta trong thời cổ đại này chẳng phải là thích khách đó còn gì! Bên ngoài xe ngựa vang lên mấy tiếng ‘Keng keng choang choang’, hoàng thượng vén màn xe lên, thấy tầm bốn năm mươi kẻ mặc áo đen và một đám hộ vệ đang đánh nhau.
79 Người đó nghe thấy ta gọi hắn như thế thì chỉ híp mắt lại, lẽ nào ta nhận nhầm người! Một bàn tay thô lỗ hất đầu ta lên, có vẻ như là muốn nhìn thấy rõ mặt ta, nhưng hiện tại trên mặt ta toàn máu, thấy rõ chắc chỉ có quỷ thôi.
80 “Sở dĩ tóc ta màu trắng là do bị người khác hạ lời nguyền, muốn hóa giải lời nguyền thì cần một thứ trong hoàng cung!” “Hoàng cung to như vậy! Ít ra anh cũng phải cho tôi một mục tiêu cụ thể chứ!” Ta đã thay quần áo, là trang phục của cung nữ, trên đầu còn đội bộ tóc giả làm từ tóc của mỹ nam tử, vốn dĩ là ta dùng để dọa ma Long công tử kia cơ! Bây giờ tất cả kế hoạch của ta đều bị nhỡ hết cả! Còn phải ở chỗ này nghe tên Công Tôn Hiệp châm chọc và khiêu khích.