41 Bởi vì tên Long công tử kia mà khiến ta vô cùng kinh ngạc, tới mức ngất đi, lúc này ta đang nằm mơ… “Hu. . hu. . ” Một tiểu cô nương đang khóc ở trên mây.
42 “Người có duyên, người có duyên của tôi…a…Long châu!” Ta đột nhiên bật dậy ở trên giường. Giường? Ta đang ở trong một căn phòng xa lạ, lúc này bầu trời đã tối đen như mực, ta lấy viên long châu trên người ra, cuối cùng đã nhớ ra được nhiệm vụ của ta, phải tìm được Long châu trả về thiên giới.
43 Thấy ta bị kéo ra khỏi phòng, ta nghĩ hắn tuyệt đối sẽ không tha cho ta, bây giờ ta đang sống chết bám lấy cái cánh cửa, có chết cũng không buông. “Nàng! Nếu nàng mà không buông tay ra thì đừng có trách ta không khách khí!” Long công tử nắm chặt tay lại giơ lên, chuẩn bị dù cho đánh ta hôn mệ cũng phải khiêng ta đi ra ngoài.
44 Đi theo thái giám, chúng ta tiến vào trong đại điện, Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất, bốn phía đều đầy người ngồi, cười nói ăn uống đủ cả, có vẻ như một chút hứng thú xem múa hát cũng không có, nhưng tiếng đàn vẫn vang lên, tuy ta chưa từng tập điệu múa này nhưng cũng đành phải múa theo các nàng.
45 Đi theo thái giám, chúng ta tiến vào trong đại điện, Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất, bốn phía đều đầy người ngồi, cười nói ăn uống đủ cả, có vẻ như một chút hứng thú xem múa hát cũng không có, nhưng tiếng đàn vẫn vang lên, tuy ta chưa từng tập điệu múa này nhưng cũng đành phải múa theo các nàng.
46 “Ha ha…rốt cuộc Phò mã cũng đã tới. ” “Vi thần đến chậm, mong Hoàng thượng thứ tội. ” “Không sao, ha ha…nhưng đáng tiếc khanh đã lỡ mất một màn biểu diễn thú vị rồi.
47 Trận đấu truyền thống? Cả một buổi tối ta ngồi suy nghĩ xem rốt cuộc trận đấu chết tiệt đó là gì. Rất muốn đi hỏi ai đó nhưng Hoàng thượng đã nói thế thì chắc mọi người đều nghĩ là ta đã biết rồi, nhưng ta đây làm sao mà biết cơ chứ? Ta có phải người triều đại này đâu.
48 Hôm sau Hoàng thượng đích thân đưa ta tới nơi diễn ra trận đấu. Lúc gần tới nơi ta nhìn thấy Oa!!! Một cái hồ lớn quá… “Hoàng thượng, lần này hình như là chỗ khác với trận đấu trước thì phải?” Long công tử nhìn Hoàng thượng vừa mới đến thì hỏi.
49 Hôm sau Hoàng thượng đích thân đưa ta tới nơi diễn ra trận đấu. Lúc gần tới nơi ta nhìn thấy Oa!!! Một cái hồ lớn quá… “Hoàng thượng, lần này hình như là chỗ khác với trận đấu trước thì phải?” Long công tử nhìn Hoàng thượng vừa mới đến thì hỏi.
50 Về tới cung ta lập tức túm lấy con mèo ác ôn kia: “Bây giờ đã lấy được long châu, tôi muốn xuất cung ngay lập tức. ” Ta không muốn ở lại hoàng cung này thêm một phút nào nữa.
51 Yên lặng nằm trong quan tài, cho tới khi không thể chịu nổi mùi hôi từ thi thể này phát ra ta mới không muốn nằm trong này nữa. “Cạch…” Ta dùng sức mở nắp quan tài ra.
52 “Ê…Có ai không?” Ta lớn tiếng kêu giữa con đường vắng tanh. “Cộp…” Một cái cửa đổ xuống, một người từ từ đi ra. Ha…rốt cuộc cũng nhìn thấy một người rồi, ta vui vẻ chạy tới, “Xin hỏi…” Ta còn chưa nói hết câu thì đã bị hoảng hồn vì “người” trước mặt kia, hắn là người, nhưng sao mặt mũi lại như người chết thế kia…… “Cương thi!!!!!!!!!!” Một đám cương thi chậm rãi đi từ phòng ra, “Trời ạ…đây….
53 Lá cây lay động theo chiều gió, một người bay xuống, “Cô thấy ta giống người chết lắm à?” Ớ………. Siêu cấp đại mỹ nhân…………………. ta thề là là ta chưa từng gặp một người nào lại đẹp đến thế, câu nói cổ đại thừa thãi mỹ nhân quả thật là đúng, chắc ở đây không khí trong lành, nên người ta mới xinh đẹp như vậy, xúc động quá đi mất, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người không chê vào đâu được, nói nàng khuynh quốc khuynh thành có khi còn hạ thấp nàng ý chứ.
54 Trong mơ: Ta mơ thấy một cỗ quan tài cũ, bên trong có xác ướp cổ và hắc long châu, Ô? Còn có một quyển sách nữa, sách tên là “Quỳ…. Hoa…Bảo…. ” Á! Đừng mà! “A!” Tình cảnh vừa nãy bỗng chốc biến thành căn phòng đựng bảo bối.
55 Bí đạo âm u… Ta và Đông Phương Bất Bại đi xuống dưới địa đạo hoàng lăng. Trước mặt chúng ta xuất hiện một cái động lớn. Trên cái động đó có ba chữ: Ải cầm súc? “Ải cầm súc? Đây là cái cửa gì vậy?” Ha ha…đúng là thú vị, lại có cửa tên là cầm súc nữa, không biết là do vị cao nhân nào nghĩ ra nữa.
56 Thuận lợi đi qua ải cầm súc, ta đang cầm một quả trứng khổng lồ trên tay: “Quả trứng lớn như thế thì ăn kiểu gì đây, làm trứng rán cũng không được, haizzzzzzz ăn sống luôn cho rồi!” Nói xong ta giơ cao quả trứng lên, đang định đập vỡ nó thì Đông Phương Bất Bại đã dùng tay ngăn lại “Không được, chúng ta còn chưa biết bên trong quả trứng này có gì, nếu tùy tiện đập ra, không biết chừng có con rắn độc thì làm thế nào” “Rắn độc?” Vừa nghĩ tới thì cả người ta run lên “Nguy hiểm thế à, vậy giao cho anh cầm đi” “Ha ha…nếu là người khác tặng cho cô, sao ta có thể không biết ngượng mà cầm được, cô cứ giữ lấy bảo quản cho tốt đi ha” “Đồ nhát chết!” “Tùy cô nói thế nào cũng được, trên đời làm gì có ai không sợ chết chứ.
57 “Anh làm thế nào mà cứu được tôi ra khỏi lũ nhện đó vậy?” Đến cả tên Đông Phương Bất Bại kia cũng sợ, vậy mà người này còn xông vào cứu ta, ta thật sự rất tò mò đấy.
58 Có phải đầu óc tên Đông Phương Bất Bại này không có não hay không, bảo hắn giải độc giúp ta, hắn lại bắt ta ôm quả bom này cả ngày, à quên, không phải bom, là trứng gà, trứng khổng lồ của con gà kia cho ta.
59 Một người lao ra, còn lại một người chôn chân ở góc tường, thở hổn hển…. . mệt quá…. . “Mẹ, sữa, sữa” Bé con lại đòi sữa… “Mi còn dám gọi nữa hả, chỉ tại câu nói của mi thiếu chút nữa hại ta thất thân rồi!” Ta nhấc bổng nó lên, á? Làm động tác như vậy ta mới đánh giá được tỉ mỉ khuôn mặt nó, trông có vẻ hơn một tuổi, tóc màu trắng, đôi mắt rực rỡ có thần như Hoàng thượng? Mũi cao thẳng như Long công tử? Môi đỏ thắm giống….
60 “Cuối cùng cũng ra được ngoài rồi”. Ta ôm bé con tới một quán trọ bình dân, vốn dĩ định ở trọ nhưng chủ quán vừa nhìn thấy mặt ta thì… “Bịch. . ” Ngã lăn…… “Ọc…” Toàn bộ người trong quán trọ đều chạy ra ngoài để nôn, còn một số người có ý chí mạnh, chỉ miễn cưỡng ngồi tại bàn, nhắm mắt lại, hít sâu, hít vào thở ra nhưng làm vậy e là còn nhanh chóng tắt thở hơn….
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 165