1 Một cảm giác lạnh buốt đột nhiên ập tới, tiếp đó là những cơn đau đớn dồn dập chèn ép lên từng sợi dây thần kinh dưới làn da, Như Tịnh nhó nhọc nâng mí mắt.
2 Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, Như Tịnh dần hồi phục, vài vết thương nhỏ đã bắt đầu kết vảy khiến cô ngứa khắp người. Cô không chịu được ngứa, gãi đến bong lớp vảy mới hình thành.
3 Ngoài phủ tứ hoàng tử.
Một chàng trai tầm 18 – 19 tuổi đang ngồi trên bậc thềm, hí hứng mở gói bánh bao nóng hôi hổi vừa mới mua. Chàng trai mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, các đường nét trên khuôn mặt hài hòa tạo nên vẻ tuấn tú dễ gần, nét cười luôn hiện hữu bên khóe miệng rạng rỡ tựa ánh mặt trời.
4 Khi Lý Thường Quân tiến vào Uyển viện thì thấy Như Tịnh đang ngồi trên ghế tựa dưới hiên che trước nhà ngắm tuyết rơi. Hắn cũng đứng ở hành lang phía xa xa ngắm nhìn cô.
5 Lý Thường Quân thức dậy thì thấy Như Tịnh đang cuốn chăn nằm cuộn tròn vào phía trong góc giường. May là chăn rộng không thì đêm qua hắn cũng chết vì rét.
6 Thời gian như nước chảy mây trôi, thoáng cái đã hết một năm. Tuyết đã ngừng rơi từ bốn hôm trước, thời tiết ấm dần, cây mai bên trên khoảnh sân bên ngoài Uyển Viện đã nhú nụ, lộ ra chút lớp cánh hồng đỏ như một cô gái đang e ấp đợi chờ khoảnh khắc được tỏa sáng rực rỡ nhất.
7 Hôm nay là ngày thứ hai thằng nhóc Tiểu Mã đến Uyển viện đưa thuốc, mặt chưa nhìn thấy mà giọng nói của cu cậu đã vọng vào trong nhà:
- Như Tịnh tỷ tỷ ơi, xem đệ mang gì cho tỷ nè!
Như Tịnh nhấp một ngụm trà, chép miệng, đợi bóng dáng thấp tròn của nó xuất hiện trước cửa.
8 Vào buổi tối trời bỗng trở lạnh, Bích Tiêu mang một lò than đặt trong phòng Như Tịnh. Như Tịnh nằm trong chăn ấm áp vừa nhâm nhi hồng khô vừa đọc tiểu thuyết.
9 Gần giáp tết kinh thành nhộn nhịp hẳn, đường phố tấp nập người qua lại, những cửa hàng lớn, sạp hàng nhỏ bày la liệt đồ tết. Vào mấy ngày cuối năm như thế này, người kinh thành ai ai cũng bận rộn, người mua kẻ bán để gấp rút trở về đoàn tụ với gia đình.
10 “ Gửi Tịnh muội muội của ta,
Khi muội đọc được bức thư này thì có lẽ chuyện đưa muội rời khỏi phủ Doãn hoàng đệ đã trót lọt và ta cũng yên tâm để chuẩn bị 3 tháng sau gả sang Tần quốc.
11 Sau khi về cung Tâm Ngọc, Đức Dung công chúa liền sai Song Nhi đi thông báo cho Hoàng Hàn, còn nàng thì ngồi trong phòng đọc sách đợi hắn đến. Không lâu sau Song Nhi trở về bẩm lại rằng Hoàng Hàn đang vướng công vụ chừng hai canh nữa hắn mới đến được.
12 Cuối tháng 2 mùa xuân năm ấy, khi những bông hoa ở chốn kinh thành nở rực rỡ, nhị công chúa của Xuyên quốc mặc áo cưới màu đỏ thắm thêu sen xanh bước lên xa giá.
13 Năm nay trên đường đi đến Hoàng Sơn không đụng độ bọn thích khách như mấy năm trước khiến cho mấy vị vương tôn quý tộc cùng bá quan văn võ đều thở phào nhẹ nhõm.
14 Trong một quán trà trong thành Hoan Châu, có một chàng thanh niên mặc áo vải đã sờn cũ, mắt nhìn ra cửa sổ trông hàng liễu cạnh hồ. Nếu để ý kỹ thì thấy bộ quần áo này có hơi không vừa với hắn, bàn tay đang nắm hờ tách trà cũng hơi nhỏ so với các chàng trai khác.
15 Như Tịnh thả tay nải hành lý xuống chiếc bàn gỗ giữa căn phòng. Đây là một căn phòng trọ nhỏ nằm ở cuối hành lang. Nó bị chắn bởi hòn núi giả ở trước sân nên trong phòng chỉ có chút ánh sáng lọt vào.
16 Trời sinh Công Tôn Nghị có giác quan thứ sáu rất mạnh. Từ khi bước ra khỏi quán trà bắc thành, hắn đã phát hiện ra Như Tịnh đi theo hắn kể cả khi khinh công của cô đã đạt đến trình độ thượng thừa.
17 Sau khi tên tiểu nhị mang trà lên, Công Tôn Nghị và Nhất Nghiên ngồi chừng một khắc thì đằng sau phát ra tiếng động làm bọn hắn giật thót mình. Cả hai quay lại, thấy bức tường đằng sau - nơi đặt kệ gỗ bày vật trang trí, nó phải cỡ cao hơn người bình thường một cái đầu – đang từ từ chuyển động.
18 “ Điện hạ, một người ngu ngốc như Như Tịnh lại có thể tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ ngài bao dung che chở trong chốn cung cấm hiểm ác. Thật lòng cám ơn ngài!
Như Tịnh đã giết Lục Tố.
19 Đêm. Làn sương buông xuống luồn vào song cửa. Hơi lạnh khiến Như Tịnh chợt rùng mình, cô bất giác rúc vào nguồn hơi ấm áp từ người bên cạnh. Người năm bên cạnh trong vô thức siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng.