1 Nhất nhập phàm gian chung bất hối, tiền trần vãng sự câu dĩ vong. Nhị bát giai nhân thịnh phương hoa, tiêu lang dĩ nhiên thị lộ nhân. [Phàm nhân từ]Trời đêm mênh mang, tuyết rơi không ngớt.
2 Hải cương Tề quốc, gió đêm lạnh lẽo, trăng lạnh chiếu rọi. Ba con thuyền lướt sóng biển, một hòn đảo ẩn nấp kín đáo như động vật biển cách đó không xa.
3 Lầu các, khố phòng, trên bầu trời các ngôi sao xếp dày đặc như một ván cờ. Tô Mặc giữ chặt nam tử áo trắng, thuận tay điểm vài huyệt vị quanh thân hắn.
4 Hải vực Tề quốc, nước xanh gợn sóng. Đường đá, sóng lăn tăn trên mặt nước, gió thoang thoảng, cảnh xuân tươi vui, thời gian chầm chậm trôi qua. Một thiếu nữ vận áo xanh đứng trên đường đá, phong thái xuất chúng, khí chất tao nhã.
5 Ban đêm, trong khoang thuyền, ngọn đèn lóe ánh sáng nhàn nhạt. Tô Mặc tính ngày, hiện tại đúng là trung tuần tháng ba. Nếu muốn bán một con thuyền, thì phải thương lượng khắp nơi ít nhất năm sáu ngày mới có thể định giá, cho nên nàng không hề nóng lòng.
6 Nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nàng không phải loại nữ nhân chỉ coi trọng chút lợi ích trước mắt, tuy trí nhớ về Thiên giới của nàng đã tiêu tán chỉ còn lại mơ mơ hồ hồ, nhưng không có nghĩa nàng hoàn toàn không biết gì cả.
7 Hôm sau, Tô Mặc miễn cưỡng mở mắt, một cảm giác mệt mỏi cực độ tuôn trào ra như nước suối. Nàng cảm thấy mình vô cùng mỏi mệt, uể oải lạ thường. Sau khi lập khế ước, dường như phải ngủ ba ngày ba đêm mới đủ.
8 Trên lầu các, Tô Mặc một mình ngồi trong nhã gian. Nàng khoác một kiện áo choàng đen từ trên xuống dưới, không ai có thể nhìn thấy gương mặt của nàng.
9 Rặng liễu lả lướt hai bên đường, xanh ngát. Tô Mặc vừa đi vào trong hẻm đã thấy một đội ngũ xếp hàng dài. Mỗi người cầm một tấm thẻ tên bằng kim loại, tất cả đều là ông chủ làm nghề đóng thuyền từ nhiều nơi.
10 Gió xuân mơn mởn, hồ nước hắt ảnh ngược, chúng nữ thướt tha. Cả vườn oanh oanh yến yến, cảnh xuân tươi đẹp, vô cùng náo nhiệt. Đinh đại gia đi tới trước mặt chúng nữ tử, thị nữ bên người nàng ta hất mũi lên nói: “Đinh đại gia đang ở đây các ngươi không thấy sao? Còn không mau bước qua hành lễ?”Các đào kép đều xem trọng cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa còn rất kính trọng nữ đào kép đầu bài, chúng nữ tử chỉ đành phải không tình nguyện tiến lên hành lễ với nàng.
11 "Tề thì minh nguyệt cố nhân tại, tích nhật anh hào hồn vi hôi. Ô y hạng tiền vô nhân vấn, khuynh vũ yêu cơ thùy phong lưu. "[Ba ngàn thế giới – Lưu Ly Bàn Nhược]Khi tấm màn lụa trắng mỏng bị gió thổi lên, một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện.
12 Hồ nước mênh mông, sóng gợn dập dờn, không khí thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt. Chân đứng không vững, Tô Mặc biến sắc lảo đảo ngã về phía Nhiễm công tử.
13 Gió xuân nhẹ lướt, bóng đêm mông lung, trăng sáng chiếu rọi trên con đường. Đêm nay là hội ngắm hoa đăng của dân gian, xung quanh hồ tụ tập nhiều nhóm nam nữ cười đùa.
14 Bỗng nhiên có người kêu lên một tiếng: “Ôi chao, dưới cầu có người. ”Hóa ra có người làm rơi khăn lụa trắng trong tay áo xuống hồ, người nọ cúi xuống tìm thì thấy Tô Mặc đang nằm nghiêng trên thuyền.
15 Trời trong trăng sáng, ánh sao lấp lánh, hoa đăng trôi lững lờ theo dòng nước. Nam tử áo trắng nhìn chằm chằm Tô Mặc, hàng mi dày như lông vũ. Mà mọi người xung quanh lại bị ngôn luận lớn mật của Tô Mặc làm khiếp sợ một lần nữa.
16 Trên đường phố, đèn sáng ngàn trượng, ánh trăng soi tỏ. Ánh mắt Tô Mặc lóe lên, thầm nghĩ hắn đại khái đã biết một chút thông tin về mình, hắn đương nhiên là có tra qua rồi.
17 (*tra: cặn bã – tra nữ ở đây là Tô Ngọc Hồ)Đại trưởng lão nể mặt Văn Nhân Dịch nên nhẫn nhịn nói: “Được được được, nếu là ngươi thắng, đãi ngộ của ngươi cũng sẽ giống Tô Ngọc Hồ.
18 Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng mông lung. Một chiếc xe ngựa trờ tới, hai tên hầu cung kính đi lên trước giúp vén rèm xe. Cảnh đêm vắng lặng, một nam tử tuấn mĩ tuyệt luân, băng lãnh như ngọc kéo tay một nữ tử tầm thường đi xuống, người đó đúng là Tô Mặc đang dịch dung.
19 Bóng đêm như mực, yên tĩnh không một tiếng động, trong Kim Ngu Đường lại có người không thể yên giấc. “Ào ào—“ Một thùng nước lạnh tận xương dội xuống từ đầu đến chân, Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi, mở đôi mắt hẹp dài, con ngươi âm trầm.
20 Trăng sáng xinh đẹp ngoài cửa sổ, ánh trăng trước giường như sương. Một đêm này, Tô Mặc lật xem quyển sách thiếu niên viết cho cô dưới ánh trăng thật lâu.