21 Chu tiên sinh biết, hiện giờ nếu hai người họ đều đã cảm thấy hứng thú với gì đó, thì Nhiễm công tử sẽ luôn muốn bước một bước giành lấy trước đối phương.
22 Lâm Hải Tề quốc, bến tàu. Giờ ngọ*, Tô Mặc khoác áo choàng màu đen che khuôn mặt lại, trường bào tựa như hoa mạn đà la tung bay trong gió. (*Giờ ngọ: 12h trưa)Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, từ xa đã nhìn thấy một đám người cả nam lẫn nữ đứng trên thuyền ngoài bến tàu.
23 Gió xuân nhẹ lướt, phong cảnh như họa, không khí trên thuyền lại không tốt lắm. Tô Mặc vẫn không nhúc nhích, chỉ chậm rãi nói: “Thật có lỗi, ta vẫn chưa trang điểm, bộ dạng sợ là càng thất lễ hơn!”Đôi mắt nàng sáng ngời dị thường, thái độ khinh mạn mà băng lãnh, lời nói hờ hững khiến hai vị tộc lão vô cùng khó chịu.
24 “Tô Mặc con nói cái gì? Con muốn từ hôn?” Mộc bá phụ mặt trầm như nước. “Tô Mặc, nữ tử sao có thể tùy tiện từ hôn, không tốt cho thanh danh. ” Nhóm tộc lão vội vàng khuyên bảo.
25 “Vút” Lại thêm một mũi tên phóng tới. Bỗng nhiên, Ngu Nhiễm chuyển người, đổi thành hắn trên nàng dưới. Tô Mặc có thể cảm giác được vòm ngực căng đầy của hắn đang dán lên bộ ngực mềm mại của nàng.
26 “Đúng rồi, bọn họ là ai?” Ngu Nhiễm thong thả bước đến. “Không rõ lắm, nhưng ta có giữ người sống lại. ” Đôi mắt Tô Mặc đẹp như băng, ra tay tra xét trước.
27 Ký ức mơ mơ hồ hồ của kiếp trước trào lên trong lòng nàng. Đêm khuya, ngọn lửa đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nàng ngồi cùng hắn trong căn phòng đơn sơ, nàng đắc ý khoe với hắn con chim vừa khắc ra.
28 Người này kiếp trước nàng có chút ấn tượng, tiếc là không phải ấn tượng tốt. Nàng nhớ mơ hồ, kiếp trước sau khi Tô Ngọc Hồ trở thành đệ tử hạch tâm* của Mặc Môn, còn có quan hệ không tệ với nữ nhân này.
29 “Những thứ phù triện cấp một này cũng không tệ lắm, ngày thường mang theo có thể tự bảo vệ mình được, mua đi!”“Đan dược cấp hai! Nữ nhân ngươi hình như chưa từng có đan dược trị thương gì đó thì phải, mua đi.
30 Lúc này, Tô Mặc từ từ bước tới giữa ngã tư đường. Gương mặt ngọc tranh tối tranh sáng dưới ngọn đèn tàn, đôi mắt thâm thúy mỹ lệ, mái tóc đen như mực thả rối sau lưng, lộng lẫy động lòng người.
31 (*Điêu: điêu khắc)Từ trước đến nay, Tô Mặc gặp chuyện luôn trầm ổn, nhưng lúc này cũng có chút đau đầu. Những nam nhân này chẳng lẽ không biết xử lý sạch sẽ thích khách xong rồi hãy quay lại tìm nàng sao?Tô Mặc phát hiện, thực lực của đám thích khách này hơn bọn mấy ngày trước nhiều, nhân số cũng hơn gấp ba.
32 Lúc đang suy nghĩ lung tung, thì một tia bạch quang xuyên qua thân rắn, là một thanh phi kiếm. Rắn nước bị đau nhảy lên, bơi xuống dưới đáy đầm, trước mắt Tô Mặc tất cả đều là hơi nước mơ hồ.
33 “Vì sao hôn ta?” Tô Mặc nhìn hắn, đầu óc hết sức hỗn loạn, nhịn không được muốn hỏi một câu. “Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ*.
34 Trăng tròn nhô lên cao, mặt trăng giữa không trung tỏa ánh sáng yêu dị. Văn Nhân Dịch lẳng lặng ngồi trước giường nhìn nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy, tay phải của hắn để lên đầu gối, ánh mắt trầm tĩnh như đang trầm tư.
35 Tô Mặc lẳng lặng nằm ở trên giường, không biết Văn Nhân Dịch cho nàng dùng loại thuốc nào mà thân thể nhanh chóng khôi phục như vậy. Dần dần, nàng tự giải huyệt đạo của mình, sau đó lập tức nhảy lên khỏi giường, mũi chân nhẹ nhàng đáp xuống đất.
36 Tô Mặc lấy một cây ngân châm dài trong tay áo ra, bắt đầu chậm rãi mài. Sau đó, nàng nghiêm túc dùng thần thức tỉ mỉ khắc chậm cái gì đó trên thanh ngân châm.
37 Bình thường Văn Nhân Dịch rất hoàn mỹ, Ngu Nhiễm đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mà Chu tiên sinh lại hình dung Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch vô cùng hoang đường, hoàn toàn phá hủy hình tượng hoàn mỹ của hai người.
38 Mắt phượng Ngu Nhiễm khẽ nâng, sắc bén như dao, mi thanh mày kiếm. Đầu ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn chiếc quạt màu trắng, ngón tay thon dài cùng với chiếc quạt ngọc như hòa thành một thể.
39 Văn Nhân Dịch nhướng mày kiếm, diện dung tuấn mỹ tăng thêm vài phần lạnh lùng. Hắn bước về phía trước, thuận tay nhấc cổ áo đối phương lên, mặt không biểu tình nói: “Ngu Nhiễm, đừng giả vờ, ta biết mỗi lần sau khi ngươi thi triển thuật này đều cực kì mệt mỏi, nhưng lúc này còn chưa đến mức hôn mê đâu.
40 Đêm, ánh trăng sáng tỏ, lấp lánh ánh bạc, xung quanh yên tĩnh. Tô Mặc chậm rãi trở lại bến tàu, mắt nhìn về phía chiếc thuyền lớn đang được chỉnh sửa, tính đại khái một chút thì còn hơn hai ngày nữa mới có thể làm xong.