1 Từ khi Đồng Diễm Dương ra nước ngoài, luôn gọi điện thoại đến vào lúc sáng sớm.
Dưới gối, chuông điện thoại liên tục vang lên.
Chúc Thanh Thần nhấn vài lần, cuối cùng cũng chấp nhận, đưa điện thoại di động vào ổ chăn.
2 Chúc Thanh Thần trở về thành phố Du, trong vòng nửa tháng, trừ lúc ra ngoài làm hộ chiếu, cô đều ở trong nhà.
Nửa tháng sau, cô mang theo hành lý, lưng đeo camera tiến ra cửa, đi thẳng đến sân bay.
3 Bầu trời quang đãng, xanh thăm thẳm không một gợn mây.
Đường quốc lộ thẳng tắp yên tĩnh chạy về phương xa.
Đất của Israel là đất bazan, ngay cả thảo nguyên mênh mông cũng đều là màu vàng.
4 Chúc Thanh Thần ngồi vào ô tô, vừa khởi động xe đã có người gõ cửa sổ.
Tiết Định từ thành lũy bên kia đi theo cô, bước thẳng tới cửa xe.
Cô dừng một chút, hạ cửa kính xe xuống, "Còn có việc gì sao?"
Người đàn ông đội mưa đứng ở bên ngoài, cầm tấm thẻ giơ lên.
5 Mảnh vỡ trên lưng được lấy ra, vết thương được khử trùng rồi khâu lại.
Y tá tiêm thuốc tê vào tĩnh mạch của Tiết Định, bôi cồn, cầm kẹp lên.
Cách một cánh cửa kính thủy tinh, Chúc Thanh Thần đứng ở hành lang nhìn vào trong.
6 Nửa giờ sau, Kiều Khải và Kiều Vũ tới bệnh viện.
Người đẩy cửa vào là Kiều Khải, thân hình cao lớn cường tráng, theo sau lưng là cô gái mảnh mai, bé nhỏ.
7 Chúc Thanh Thần tuyệt đối không thể nghĩ đến, Tiết Định không chỉ có thù tất báo, mà còn không thương hương tiếc ngọc chút nào.
Về vấn đề chia phòng, cô cứ tưởng rằng anh sẽ cực kỳ hào phóng nhường phòng ngủ cho mình, nào biết được anh lại "nhường" cho cô ghế sofa.
8 Nửa đêm đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên Tiết Định bị đánh thức.
Anh mở mắt, phát hiện trong phòng khách có tiếng khóc.
Tiếng khóc không lớn, chỉ giống như đang thút thít, xen lẫn những tiếng líu ríu.
9 Chúc Thanh Thần lái một chiếc xe thuê đi làm thủ tục mất hộ chiếu, hôm nay mặt trời vô cùng chói chang.
Cô đang suy nghĩ không biết nói tiếng anh như thế nào.
10 Tiết Định giữ mông cô, hai chân cô tách ra, quắp lấy eo anh.
Đôi tay anh có vết chai, đặt trên mông cô nóng rẫy.
Anh ôm cô đi thẳng đến phòng ngủ, anh giống như không để ý người trong ngực đang không mảnh vải che thân, mà chỉ coi là đang bế một đứa bé.
11 Chúc Thanh Thần làm ấm người xong thì mặc quần áo tử tế đi đến phòng khách.
Tiết Định vì nhường chỗ cho cô, đã ra khỏi phòng ngủ từ trước, tiện tay đổi lấy cái áo sạch ngoài phòng khách.
12 Trên tường thành gió lớn, Chúc Thanh Thần mặc một chiếc váy màu xanh đậm, làn váy tung bay trong gió.
Cô đi phía trước, Tiết Định và Kiều Khải, Kiều Vũ đi phía sau.
13 Jerusalem rất nhỏ, thành cổ càng không cần phải nói, tổng cộng tất cả cũng khoảng 1km vuông.
Chúc Thanh Thần chậm rãi dạo bước ở đây, giống như muốn xem kỹ từng tấc tường thành.
14 Cảnh sát và phần tử khủng bố đều ở giữa đất trống, đứa trẻ bị mấy tên kia bắn ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Phía trước đã có cảnh sát vô thức đưa tay ra, muốn nghênh đón bọn họ.
15 Hôm nay mình có chuyện vui nên tặng mọi người một chương nữa nha. <>
____________________
Chương 15
Chúc Thanh Thần lái xe đưa Tiết Định đến bệnh viện.
16 Khi Chúc Thanh Thần tỉnh lại, đầu óc vẫn đang mơ màng.
Ánh sáng chói mắt chiếu qua cửa sổ, trần nhà có vết thấm nước, mất vài giây cô mới định thần được, phát hiện mình đang nằm trên giường Tiết Định.
17 Ở Israel nửa tháng, Chúc Thanh Thần chụp được hơn một ngàn tấm hình. Vốn nghĩ sau khi về nước liền lập tức bắt đầu chỉnh sửa, kết quả kế hoạch lại bị thay đổi.
18 Trận đánh nhau ở chợ bán thức ăn này không phải là lần đầu trong đời của Chúc Thanh Thần, nhưng lại là lần đầu cô hoàn toàn mất đi lý trí, hận không thể đánh chết đối phương trong trận này.
19 Nửa năm rồi.
Từ ngày cô rời khỏi Israel, đã qua một mùa hè và mùa thu.
Nửa năm qua, thỉnh thoảng cô cũng liên lạc với anh.
Ví dụ như ngày quốc tế thiếu nhi, bởi vì cô bôn ba kiện cáo, loay hoay sứt đầu mẻ trán, trên đường về nhà lại nhận được tin nhắn của anh.
20 Bọn họ đến Thành Nam, nơi Chúc Sơn Hải ở cùng chỗ với người phụ nữ kia.
Chúc Thanh Thần nửa tỉnh nửa say đứng ở đó, đi đường có chút liêu xiêu, khó hiểu nhìn Tiết Định.