1 Chương 1: Chỉ còn là ngày hôm qua “Có những duyên phận một khi bỏ lỡ sẽ là lỡ cả cuộc đời. ” Hà Nội, gió lạnh , mùa đông ném xuống mặt đường những ánh nhìn sẫm tối.
2 Chương 2: Nắm một bàn tay cần gì? “Anh không sợ điều gì, chờ đợi ngàn năm cũng không, tìm em không thấy anh cũng có thể tìm đến cả đời, tìm đến khi cận kề cái chết.
3 Chương 3: Mong manh tình về. Khang sắp ngã vào khoảng không gian trong quá khứ vỡ vụn ấy. Anh bỗng bừng tỉnh. Mở cửa biệt thự. Anh mang đồ vào nhà. Với tay tìm lên công tắc điện lại thôi.
4 Chương 4: Nguyễn Lâm Nguyên “ Người ta yêu nên mong chiều thứ bẩy Hoàng hôn về họ lại dẫn nhau đi Tôi không yêu không thích chiều thứ bẩy Hoàng hôn về tôi lại thấy cô đơn.
5 Chương 5: Sao em không nói yêu anh? “Yêu có cần phải nói?” Đêm qua nhanh như một giấc mơ Khang giật mình bật dậy khi tia nắng đầu tiên rọi qua khe cửa.
6 Chương 6: Tự hát. “ Em trở về đúng nghĩa trái tim Là máu thịt đời thường ai cũng có Vẫn ngừng đập khi đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi” Khang và Nguyên bước vào một quán Hàn nằm trên đường Trần Duy Hưng.
7 Chương 7: Yêu Hà Nội. Yêu tới đau lòng. Linh trở mình trên chiếc giường đơn trong phòng sách của Khang. Cô đã cố gắng nhưng không tài nào chợp mắt nổi.
8 Chương 8: Chỉ có một người để yêu trên thế gian. “ Có ba thứ trong cuộc đời này mà anh mất đi không bao giờ lấy lại được nữa. Đó là: thời gian, tuổi trẻ, và em.
9 Chương 9: Nguyên tội. (Có một bức tranh cổ hoạ một cô gái với làn da trắng ngần, lông mi thật dài, nửa người dưới bị vùi trong đầm lầy, trên thân bị dây leo và rắn độc quấn quanh.
10 Chương 10: Duyên mỏng, tình sâu. “Trên đời này có nhiều cuộc gặp gỡ, tình cờ, là duyên phận cả đời gắn bó. Nhưng cũng có những tình cờ cũng chỉ là tình cờ đúng nghĩa mà thôi.
11 Chương 11: Bằng con đường ngày hôm qua bỏ ngỏ, em trở về và ta gặp lại nhau. “Anh vẫn luôn tự hỏi mình câu hỏi đấy. . "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau.
12 Chương 12: Biết đâu bất ngờ. . . !!! “Có một ngày con sẽ hiểu, có những lúc người con gái cần phải biết mở một con mắt, nhắm môt con mắt. ” Bóp nhẹ vỏ chiếc cốc giấy đựng cafe đã hao đi nhiều, đứng tựa vào thành cửa sổ từ tầng 6, Lam liếc mình nhạt bóng trong tấm kính màu nâu nhợt.
13 Chương 13: Đôi ta chợt rời xa nhau. . . . Đêm se lạnh, lướt trơn tru cùng màu đen tím trên đường. Chàng trai chăm chú lái xe, nhưng chính cái sự chăm chú khác thường so với biểu hiện lơ đãng và ngẫu hứng ngày thường đã tố cáo rõ nhất tâm trạng bất ổn trong anh.
14 Chương 14: Người yêu cũ của chồng tôi. “Không phải người có tình cuối cùng cũng trở thành phu thê, mà chính xác là người có duyên cuối cùng sẽ nên nghĩa vợ chồng” Cả một đêm gần như thức trắng trong viện, Lam nghĩ về cô và Khang và chuyện của những ngày đã trôi về phía cũ.
15 Chương 15: Trở về. “ Anh là sự gặp gỡ không thể lặp lại trong cuộc đời em. ” Bước lên một chiếc taxi trước cửa sân bay Nội Bài lúc 2h sáng, người lái xe cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ: “ Cậu về đâu.
16 Chương 16: Sương mù. Mưa dính từng hạt trên nền đường nhám bụi, Khang cho xe chạy thẳng về căn hộ của mình. Ngay sau khi bước chân vào nhà, anh liền cầm điện thoại gọi cho Minh: “ Đổi thứ khác đi.
17 Chương 17: Lắng nghe nước mắt. Chưa bao giờ, chưa một người nào nói rằng giữ người mình yêu trong cuộc đời mình tương tự như đi dạo trên bãi biển cát vàng.
18 Chương 18:Bạn có tin vào tình yêu lớn không? Nguyên đứng chôn chân tại cửa sân bay, từng đoàn người cứ thế đi qua cô lặng lẽ. Cô cố gọi vào số máy của Khang nhưng đều là không liên lạc được.