1 -"Triết! Anh và Nhã Vân?"
Tô Tử Đan cầm quyển tạp chí doanh nhân đang có hình của Tần Triết cùng Khang Nhã Vân cùng nhau ôm ấp.
Trước đây cũng đã nhiều lần Tần Triết bị bắt gặp khi đi chung với nhiều cô gái khác nhưng khi Tử Đan hỏi thì hắn chỉ vỏn vẹn giải thích rằng đó là đối tác làm ăn thôi.
2 Trở lại nơi góc phố quen thuộc, nơi đây cô và anh đã từng cùng nhau nắm tay đi trên con đường trãi dài nắng hạ. . . anh lúc đó tuy chỉ mới mười ba tuổi thôi nhưng đã hiên ngang nói rằng "sau này anh nhất định sẽ đón Đan Đan về làm vợ! Anh sẽ không để thằng Đinh to con ăn hiếp Đan Đan nữa!"
Đinh to con là thằng nhóc ở cùng cô nhi viện với Tử Đan, bằng tuổi anh nhưng tính tình khá hung hăng, thô bạo.
3 Tại văn phòng luật sư. . .
-"Tần Triết, anh đã biết được sự thật vậy tại sao còn không chấp nhận ly hôn cô ta?"- Khang Nhã Vân nũng nịu
-"Chính vì biết được nên anh mới không muốn để cô ta có thể dễ dàng thoát khỏi như vậy!"
Giọng điệu Tần Triết băng lãnh, hắn đăm chiêu nhìn xa xăm.
4 Má Lâm vừa nghe đến tìm Tử Đan đã vội xanh mặt, hơn một năm nay chưa có ai đến tìm Tử Đan. Nhưng cậu thanh niên tuấn tú này lại muốn gặp cô thì có hơi nghi ngại
-"Cậu có nhầm lẫn không? Ở đây không ai tên Tử Đan cả!"- Má Lâm cố tình gạt hắn
Chàng trai đó mĩm cười.
5 Tần Triết đang miên man suy nghĩ với những lời nói của Khang Nhã Vân ban nãy, hắn thật sự không biết có nên tin vào điều đó hay không, liệu Tử Đan có ngoại tình không???
Nhìn thấy nét ưu tư đầy tâm trạng trên gương mặt của Tần Triết thì Khang Nhã Vân vô cùng đắc ý, con ả nghĩ rằng lần này thanh danh Tử Đan chắc chắn sẽ theo cô xuống mồ.
6 Tại Kim gia.
Người phụ nữ mặc trang phục hầu gái nghiêm trang đang vô cùng lo lắng vì căn bệnh của Kim lão gia đột nhiên tái phát giữa đường. Cũng may là nhờ có cô gái tốt bụng kia nếu không lão gia sẽ dữ nhiều lành ít.
7 Hôm nay trời không quang đãng như những buổi sáng khác, từng giọt mưa không nặng, không nhẹ cứ thoải mái rơi xuống từ phía trên cao.
Bóng dáng một cô gái ngồi dưới mái hiên nhà chờ xe bus cô đơn đến đáng thương.
8 Sáng nay bầu trời có vẻ thoáng đãng hơn một tí, rất thích hợp để ra ngoài sưởi nắng. Thế nên Tử Đan quyết định cùng má Lâm bế Xán Xán dạo chơi một ngày.
9 Tại thành phố A
Khang Nhã Vân đang đứng lặng lẽ tại sân thượng đầy gió, vuốt ve cái bụng phẳng lì chẳng có tí gì gọi là nhịp đập của thai nhi. .
Ả đứng đó đăm chiêu mỗi đêm, đây cũng là nơi Tử Đan đứng đây chờ đợi Tần Triết vào mỗi buổi tối.
10 Trở thành động lực?
Ý của Mạc Gia Bảo có phải là đang muốn tỏ tình với cô không?
-"Cái này. . . . "- Tử Đan ấp úng
Mạc Gia Bảo nhìn thái độ cũng đủ hiểu Tử Đan nghĩ gì trong đầu.
11 Tử Đan biết sức mình muốn trốn chạy hay phản kháng cũng chỉ là lực bất tòng tâm, chỉ còn cách hạ đẳng một lần cho hắn biết đau mà buông ra.
Nhanh chóng co chân góc 90 độ nhắm thẳng hạ bộ Tần Triết mà lên gối.
12 Hạ Trác Minh trố mắt ra nhìn. . .
-"Cậu điên sao? Đừng quên giữa cậu và Tử Đan hiện tại đã có khoảng cách rất lớn! Hơn nữa thù càng thêm thù. . . cậu nghĩ cô ấy sẽ chấp nhận sao?"
Tần Triết nhìn xa xăm với đôi mắt đầy nỗi ưu tư.
13 Bàn tay của Tần Triết đang theo ngữ điệu mà càng lúc càng xiết chặt cổ tay Tử Đan hơn. . . hắn nhìn cô với sự nhớ nhung bao ngày cùng khao khát dục vọng tuyệt đối.
14 Kẻ đó không ai khác chính là Hạ Trác Minh, hắn từ xa đã nhìn thấy Tử Đan lặng lẽ ngồi, không kìm được lòng mà đi đến gần. . .
Tử Đan không muốn trả lời nên chỉ im lặng rồi nhìn sang phía cửa phòng cấp cứu.
15 -"Không là tôi. . . chẳng lẽ là Tử Đan sao? Tiêu tổng?"
Khang Nhã Vân chậm rãi tháo mắt kính xuống, dung mạo kiều diễm của ả thật sự quá đỗi mê hoặc.
16 Con đường đầy nắng và gió, người qua kẻ lại dù có đông đúc cỡ nào nhưng đối với Tử Đan thì cô chắc chắn rằng bản thân mình không hề mơ, không hề ảo giác và cũng không hề nhìn lầm.
17 Câu trả lời của Cố Trạch vô cùng nghiêm nghị và khẳng khái, cũng bởi như thế mà nó nhiến Tử Đan một phen giật mình, rút vội bàn tay mình lại. . .
Không biết cô nên vui hay nên buồn mà ngay cùng một lúc có quá nhiều sự lựa chọn như thế này, vừa là Kim Gia Bảo, rồi Tần Triết và bây giờ là Cố Trạch.
18 Cái ôm dịu dàng cùng mùi hương quen thuộc mà bao lâu nay cứ ngỡ đã quên nó đi nhưng vô tình lại hồi ức cho Tử Đan về những ngày tháng trước đây. . .
Bất quá chỉ là vài giây thôi rồi cô cũng lạnh lùng gạt phăng cánh tay kia đi, đối với cô thì người này không còn là quan trọng nữa, hắn đã mang đến cho cô bao nhiêu là hạnh phúc rồi cuối cùng là ra đi trong lặng suốt hơn một năm trời.
19 Hiện giờ thì có lẽ ngay cả Tử Đan và Đinh Hựu Phong đều biết rất rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì. . . chỉ là vốn dĩ giữa cả hai đang còn một bức tường tâm lý làm chướng ngại nên không ai bảo ai câu nào mà chỉ âm thầm ôm nhau.
20 Phía sau cánh cửa bị hất tung đó là gương mặt đầy sự căm phẫn của Hạ Trác Minh, hắn dự định vào hỏi Tần Triết cho rõ ngọn ngành đầu đuôi nhưng nào ngờ lại vừa vặn chứng kiến được tình cảnh đầy ám muội này.