1 Phạm Tử Tử đang ở nhà, an nhàn nghỉ ngơi trên chiếc giường ấm áp của mình, nàng dụi dụi mắt, khẽ chớp đôi lông mi dài rồi ngồi dậy. - Mấy giờ rồi nhỉ? - Căn hộ của nàng khá rộng, nhưng không ai ở ngoại trừ nàng ra.
2 - Ngọc Lam này, tại sao ta lại nhảy xuống hồ? Ngươi biết không? - Phạm Tử Tử nghi hoặc nhìn Ngọc Lam. - Vâng. Trước đó, Phạm lão gia đã cho người vào cung tuyển vợ cho hoàng thượng.
3 Quách Lưu Thần gật đầu. Phạm Tử Tử được thế tưởng hắn đã cho qua, nào ngờ một đám quân lính chạy ra, đưa sát kiếm vào cổ nàng. - Khi quân, dám động tới Hoàng thượng.
4 Sáng, Phạm Tử Tử đã ra ngoài sớm làm cho Ngọc Lam hoảng sợ khi không thấy nàng đâu. Lúc đọc được tờ giấy thì cô mới an tâm trong lòng. Phạm Tử Tử ngồi trước sân, khuôn mặt thâm trầm suy nghĩ, thực sự nàng đã chán cuộc sống ở đây.
5 Quách Lưu Thần trong cung làm sổ sách đến nửa đêm, nhưng tâm trí hắn đã bay đi đâu. Trong đầu chỉ còn hình bóng Phạm Tử Tử vui đùa. Nhớ lại nụ hôn ban sáng, hắn bất giác mỉm cười, thì ra hôn người mình yêu là như vậy.
6 Quách Lưu Thần đưa Phạm Tử Tử đến một hồ sen tĩnh lặng, hắn thả nàng xuống đất rồi tùy tiện ngồi xuống bên bờ. Phạm Tử Tử ngây ngốc nhìn hắn, song để ý cảnh kia rất đẹp liền ngắm mãi không chớp mắt.
7 Phạm Tử Tử sau hôm đó liền bị cảm lạnh, suốt ngày ru rú trong phòng không dám ra ngoài. Nàng ho sặc sụa, sắc mặt cũng không tốt là mấy. Quách Lưu Thần bận việc triều cũng ít đến thăm nàng, hắn chốc chốc sốt ruột cho người đến thăm nàng và kết quả lần nào cũng là: Nàng rất khoẻ.
8 Phạm Tử Tử từ ngày đó không thèm đi đến hoàng cung chơi nữa, suốt ngày rú trong nhà, thỉnh thoảng có đặt chân ra vườn. Nàng trầm ngâm, tại sao hôm đó hắn ta lại hành xử kỳ quặc như vậy, là nổi giận sao? Nhưng nàng có làm gì cho hắn phật lòng chứ? Càng nghĩ càng rối, nàng quyết định hôm nay phải đi dạo một vòng Ngự Lâm Viên.
9 Phạm Tử Tử thấy đến khi chiếc rổ đã đầy, nàng vui vẻ vỗ vỗ tay: - Xong rồi, mau trắng ra cho ta xuống. Đám nô tỳ vâng vâng dạ dạ rồi lui ra, hồi hộp xem nàng nhảy xuống.
10 Phạm Tử Tử trốn ra ngoài, nàng cẩn thận nhìn xung quanh rồi hí hửng cười, làm sao nàng biết được sau lưng là hai bóng người cao to, một người khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn nhu: - Nàng dám trốn khỏi kinh thành mà chưa có sự cho phép của ta, được, đúng là nữ nhân của trẫm phải đặc biệt như vậy.
11 Xung quanh căn phòng được trang trí rất nhẹ nhàng, toàn bộ hầu như là màu xanh lam, Phạm Tử Tử cẩn thận đánh giá, nơi này kiểu cách như vậy, hẳn là người chủ rất giàu có và kiêu ngạo a.
12 Quách Lưu Thần đuổi theo, cảm thấy như có cái gì đó không đúng, từ nãy đến giờ con ngựa trước mặt cứ chạy mãi không ngừng hay rẽ vào một ngóc ngách khác, chẳng lẽ hắn bị lừa.
13 Từ ngày được Quách Lưu Thần cứu về, Phạm Tử Tử trở nên ngoan ngoãn hẳn, hắn nói gì cũng nghe theo. Nàng như trở thành một tiểu thư hiền lành, thục nữ.
14 Sau hai tuần luyện tập, cộng thêm với bộ não thông minh, nhanh tiếp thu của Phạm Tử Tử đã khiến nàng thông thạo tất cả nghi thức. Trước ngày đăng quang, Phạm Tử Tử cùng Quách Lưu Thần đi thăm Hoàng Thái Hậu.
15 Phạm Tử Tử tỉnh dậy, thấy đầu mình nhức nhối không thôi. Nàng có chút trách cứ Quách Lưu Thần, hắn ta đã là chồng của nàng còn không biết giúp nàng, sáng sớm đã bỏ đi đâu rồi.
16 Phạm Tử Tử bước ra vườn, bên hông vẫn còn hơi đau một chút. Nàng khoác một bộ áo lông trắng, tóc búi cao tùy tiện, thể hiện một thân thể cao quý mà trang nhã.
17 - Ta có giấu nữ nhân sao? Ài, chỉ một câu mà làm Phạm Tử Tử đứng tim rồi, nàng toát mồ hôi hột, hít một hơi thật sâu rồi quay lại, cười gượng: - Chào Hoàng Thượng.
18 Phạm Tử Tử ở trong cung đã hơn một tuần rồi mà chẳng có gì để làm. Nàng chán nản thở dài. - Tiểu thư, người chán lắm à? - Ngọc Lam bưng khay trà mới tinh đã được cô lau rửa sạch sẽ.
19 Sáng hôm sau, Phạm Tử Tử từ năm giờ đã thức dậy, nàng đánh răng rửa mặt thật kỹ. Ồn ào đến nỗi Ngọc Lam cũng thức dậy và ngạc nhiên nhìn nàng: - Tiểu thư, sao hôm nay người lại dậy sớm như vậy? Phạm Tử Tử chống nạnh: - Hôm qua ta đã nói rồi, hôm nay ta đi săn với Hoàng Thượng.
20 Hiện đại. Lúc bấy giờ, Hoắc Nhân nhận được bức thư và đã đọc: "Anh Hoắc Nhân, Em đang ở một nơi rất xa, có lẽ không bao giờ anh tìm được. Em đang sống rất hạnh phúc, anh hãy thay em nói xin lỗi với gia đình.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50