1 Thôn Xà vương là một thôn làng sống trong núi sâu, không được ghi chép trong quốc thổ rộng lớn Trung Quốc. Duy nhất làm người tò mò chính là danh hiệu “Xà vương”, làm người ta vừa nghe liền liên tưởng đến truyền thuyết hoặc thần thoại nào đó.
2 Hai gò má trắng mịn, môi anh đào cong lên, lông mi nhướng cao, mái tóc đen nhánh tựa tiểu tiên tử dạo chơi phàm trần làm Từ Chấn nhìn không chớp mắt, nén cảm giác muốn chạm vào cô để xác định cô có phải người thật hay không.
3 “Trời ơi! Đất ơi! Làm thế nào mới tốt?! Thân rắn của thiếu chủ lại bị hủy !” Hà Hân Khởi hoảng sợ ầm ĩ. Lâm Minh Hiên cũng bị dọa choáng váng“Xà vương nhất định sẽ chém chúng ta!”Trưởng lão Nhan Thán Sinh chung quy kiến thức rộng rãi lập tức bình tĩnh nói:“Thời điểm Thiếu chủ tu luyện cũng là lúc thân rắn yếu ớt nhất, mới có thể bị Tiểu cô nương đó hủy, có lẽ đây là kiếp số của thiếu chủ, số mệnh có muốn trốn cũng không thoát.
4 Giờ phút này bốn bề vắng lặng cơ hội ngàn năm một thuở mới có, hắn nhanh chóng hôn lên hai gò má nàng, trong lúc hưng phấn gấp đến độ suýt cắn phải đầu lưỡi của mình.
5 Đêm nay từng nhà đều mang theo tế phẩm đi vào cúng trước miếu xà vương, một nhà ba người Mạc gia cũng tới bất quá bọn họ lại tránh sang góc khác, tránh để người khác thấy chước mắt.
6 Trong miếu một mảnh tối đen, Vũ Lâm giơ tay lên không thấy được năm ngón. Mặc dù kích động bất an nhưng nàng chỉ có thể đứng tại chỗ tĩnh tâm chờ đợi chuyện xảy ra kế tiếp.
7 Vũ Lâm liếc mắt nhìn sang Từ Chấn, không biết tại sao lại có chút quyến luyến không nỡ, nhưng cuối cùng nàng vẫn không mở miệng im lặng theo sát Kha Hân Khởi rời đi đại sảnh.
8 “Sợ đau?” Hắn vẫn nắm bím tóc cô không buông, cố ý muốn làm cho nàng chịu chút ít khổ sở. Nàng ngẩng đầu trong mắt lóe tia kháng nghị“Ngài thích làm người ta khổ sở sao?”“Không, chỉ có đối với nàng mới như vậy.
9 Mặt nàng đỏ lên xấu hổ đến không thể trả lời, ngay lúc nàng muốn lảng tránh ánh mắt của hắn mới phát hiện bốn phía tất cả đều là trứng rắn, còn có rất nhiều rắn nhỏ mới vừa sinh ra chuyển động dưới chân bọn họ.
10 Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp rọi vào trong phòng. Vũ Lâm trong cơn ngủ say tỉnh lại, nàng chưa bao giờ ngủ ngon như vậy, khi nàng ngồi dậy phát hiện vị trí bên cạnh giường còn hơi ấm chứng tỏ vừa rồi có người nằm tại nơi này.
11 “Ack. . . . . . chào mọi người. ” Vũ Lâm đứng dậy hành lễ, tuy rằng nàng không biết hai nam nhân này nhưng lễ nhiều một chút luôn không sai, không phải sao?Hai nam nhân gật gật đầu, Hà Hân Khởi liền nói:“Nhan trưởng lão, Lâm phó tướng, các ngươi thấy sao?”Nhan Thán Sinh cùng Lâm Minh Hiên ngay từ đầu đã nhìn miếng vải gấm cùng với chiếc vòng Vũ Lâm đeo trên cổ, tất cả bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc cực kỳ.
12 “Ngài làm gì? Buông!” Vũ Lâm hoảng sợ muốn tránh. Lúc trước nàng bị A Vọng công kích cũng là bị đè nặng như vậy, điều này làm cho nàng nhớ lại cảnh không vui.
13 Từ Chấn rốt cục dừng lại bước chân đưa tay không biết cầm cái gì, lúc sau một ngọn đèn dầu yếu ớt chậm rãi sáng lên thì ra bọn họ đi tới cuối sơn động, bốn phía khô ráo thoáng lạnh chỉ có nham thạch.
14 Trong mắt hắn lóe lên tia sáng nàng từng thấy qua, nhưng nàng nhất thời không nhớ nỗi mình đã thấy hắn nhìn nàng như vậy ở đâu. “Thói quen gì?” Vũ Lâm muốn động đậy nhưng một chút lực cũng không có, chỉ còn giọng nói tồn tại.
15 Bàn tay Từ Nhạc đột nhiên dừng giữa không trung ngay cả không cần xoay người cũng đoán được là ai, hắn cũng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói, đại ca hắnTừ Chấn đang phát hỏa !Vũ Lâm nhìn lại phát hiện Từ Chấn thật sự đứng ngay cửa nhưng vẻ mặt lại không vui.
16 Bay ra cửa sổ Vũ Lâm bị Từ Chấn ôm chặt vào ngực, lần này nàng không chỉ dám mở to mắt còn chờ mong nhìn xung quanh, muốn sớm tiến vào trong mộng gặp cha mẹ.
17 “Cha!mẹ!”Vũ Lâm vươn tay muốn giữ chặt bóng người song thân đi xa, nhưng khi nàng mở to con ngươi lại nhìn thấy Từ Chấn cầm tay nàng, hai tròng mắt tối sầm đang nhìn chằm chằm nàng.
18 Nhan Thán Sinh và Lâm Phó Tướng sau khi xúc động hai mắt cùng nhau nhìn sang Vũ Lâm, trong mắt không còn hoài nghi cùng bài xích ngược lại lóe tia khẳng định cùng tán thưởng.
19 Ngay tại đôi môi hơi hé muốn nói tiếp Từ Chấn lập tức hôn lên môi nàng, bắt đầu dịu dàng tinh tế khiêu khích, hai tay cũng dò đến nơi mẫn cảm của nàng, dẫn tới nàng hô hấp dồn dập tim đập tán loạn.
20 “Thích không?”“Thích. . . . . . ”“Muốn ta sao?”“Muốn chàng. . . . . . ”“Ngoan. ”Trải qua trận mây mưa Vũ Lâm rúc vào trong ngực Từ Chấn, toàn thân mệt mỏi đầu choáng váng chỉ có thể nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc không thể bướng bỉnh hoặc che giấu trước mặt hắn.