21 Vũ Lâm đứng dậy đi đến trước gương nhìn người mặc lễ phục màu vàng trong gương, đầu tóc được búi cao, kết hợp với trang sức thủy tinh. Hai gò má đánh phấn hồng, môi son kiều diễm, trên cổ, cổ tay cùng mắt cá chân đều đeo trang sức hình rắn nổi bật, hai mắt nàng càng thêm sáng ngời.
22 Luôn đe dọa người ta, haizz! Vũ Lâm co lại bả vai quyết định hỏi tiếp vấn đề, “Tại sao. . . . . . đám người đó ghét ta? Còn nữa. . . . . . tại sao ngài nói ta.
23 Mồ hôi của hắn dọc theo cổ nàng chảy xuống cằm rồi ngừng lại cuối cùng nhỏ xuống xà vương gấm, hai con rắn trên mặt gấm giống như càng thêm rực rở chói mắt.
24 “Bọn thần kiên quyết phản đối!”Hội nghị mở một ngày một đêm, chúng thần vẫn không chịu khuất phục. Từ Chấn nắm tay dùng sức đánh vào trên bàn, cả đại sảnh cơ hồ rung chuyển, nhưng vẻ mặt giận giữ của hắn lại không thể thay đổi tâm ý mọi người.
25 Vũ Lâm nhanh tay che lại rèm cửa, bên trong chỉ còn lại ngọn đèn trên bàn, tất cả thoạt nhìn không có gì khác thường. Người vào cửa không phải ai khác, vẫn mặc trường bào màu đen, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi.
26 “Nàng thật đẹp, ta nói qua với nàng chưa?” Hắn liếm láp vành tai nàng rồi hỏi. “Ừm. . . . . . chàng đã nói một lần. . . . . . ” Nàng bắt lấy cánh tay chắc nịch của hắn, cảm giác bản thân vừa mềm mại vừa không còn sức.
27 Nàng cất bước khó khăn nhưng ánh mắt chuyển màu của Từ Chấn nhìn chằm chằm vào nàng, hại nàng thật sự không có dũng khí ngã xuống, nếu không nàng nghĩ hắn sẽ giết nàng!Nàng chỉ có thể chậm rãi sải từng bước một đi về phía hắn.
28 Trong phòng ngủ, ngọn đèn dầu lập lòe. Từ Chấn nhẹ nhàng ôm Vũ Lâm đặt lên giường, để nàng nằm lên gối, quan tâm đắp thêm chăn cho nàng. Vũ Lâm không nhúc nhích nhìn hắn, giờ phút này hắn dịu dàng làm cho nàng kinh ngạc không thôi.
29 “Có chuyện gì vậy?”“Ta đột nhiên cảm thấy thật lạnh, có loại dự cảm không tốt. ”Giờ phút này, Từ Nhạc đáp xuống một chỗ trên vách núi, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
30 Một đường phi hành như gió, đối với Vũ Lâm mà nói tựa như cơn ác mộng, tất cả không phải sự thật rồi lại không thể không tin, nàng đã bị Từ Chấn bắt hồi cung, lần này chỉ sợ không trốn thoát được.
31 Thời điểm Vũ Lâm tĩnh lại chân trời đã lóe sáng, rèm cửa sổ dày cộm bị kéo ra một chút lộ ra một tia ánh sáng. Giống như nàng đoán Từ Chấn cũng không ở trong phòng, nàng sờ sờ dấu vết bên cạnh có người ngủ qua, có chút cô đơn lại có chút thương cảm.
32 Từ Chấn cùng Vũ Lâm đi dọc theo hành lang dài, bốn phía im lặng chỉ còn tiếng bước chân. Ngoài màn che dày cộm, mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh trăng đã mọc lên phía Đông, ban đêm đến sức mạnh Từ Chấn mạnh hơn cơ hồ kéo Vũ Lâm đi, hoàn toàn không để ý nàng có theo kịp tốc độ của hắn hay không.
33 “Nói lại lần nữa nàng yêu ta. ” Hắn liếm cần cổ trắng noãn của nàng, ước gì một ngụm ăn nàng. “Yêu. . . . . . thiếp yêu chàng. . . . . . ”“Yêu bao nhiêu?” Hắn giống cái đứa nhỏ bướng bỉnh nhất định phải nghe được lòng nàng.
34 Ánh trăng đêm nay thật đẹp. Thời điểmVũ Lâm mở mắt ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng ánh trăng màu bạc chiếu vào thân cây cổ thụ, con sông nhỏ, lẳng lặng chiếu xuống cả đêm tối.
35 Nhất định là Từ Chấn muốn dẫn nàng đi, nhất định là vậy!Miệng nàng cong lên mang theo nụ cười đợi vận mệnh an bài. Nụ hôn càng lúc càng sâu Vũ Lâm nhắm lại mắt, để mặc nụ hôn này kéo dài vĩnh viễn.