1 Edit : Nước xanh
" Cả cái giới sát thủ này có người nào vô dụng hơn cô không ?" Cô gái tóc ngắn đeo kính đứng trước mặt một người , đôi mắt mang đầy sự phẫn nộ gầm lên!
Người kia cũng không có nửa điểm tự giác ăn năn ,thảnh thơi tựa người vào ghế , mái tóc dài gợn sóng đỏ rực đến chói mắt, khuôn mặt tinh xảo, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, ném ánh mắt tà mị về phía cô gái tóc ngắn: " Tiểu tâm can của tôi ơi, cô biết rõ là tôi mà nhìn thấy trai đẹp là toàn thân cứng đờ, mỗi lần giao nhiệm vụ cũng đều là soái ca, thất bại cũng không phải là rất bình thường sao? "
" Còn dám ngụy biện !" Cô gái tóc ngắn nói như hét, tiếp sau lại một trận gào thét, " Hiện nay giới sát thủ cạnh tranh rất khốc liệt, kiếm miếng ăn càng gian nan gấp bội! Tôi đã mất đi một đệ nhất sát thủ ' Yêu Nghiệt ', mà cô.
2 Edit : Nước xanh
Tiếng hống vừa vang lên, vạn vật hết thảy như ngừng chuyển động, yên lặng như chết. Mọi người đều nín thở ngưng thần, quên cả hô hấp, tất cả đều cho rằng thái tử điện hạ hôm nay sẽ không qua khỏi kiếp nạn phơi thây tại nơi này!
Trong nháy mắt, xung quanh cỗ kiệu xuất hiện áp lực đè nén vô hình , giống như ma khí đang dần khuyếch đại.
3 Nàng chạy thật nhanh, hết né phải chuyển sang né trái tránh từng luồng nội lực lao như bay về phía mình. . .
Nhìn từ xa thật giống con khỉ điên ôm cái mông bị bỏng chạy trối chết.
4 Edit : Mẹ ChípNàng vừa nói xong, sắc mặt hoàng đế trở lên xanh mét như tảng đá xanh lót hầm cầu, tức giận quát lớn: " Hoang đường!"
Ngay lúc đó, Lạc Tử Dạ nghe hết sức rõ ràng trong khoảnh khắc người đứng sau tấm bình phong kia như nín thở, không biết là do quá kinh ngạc hay bối rối không nói lên lời ?
Nàng cười lạnh, trên cơ bản là đã xác định được rồi, chẳng phải là người tố cáo nàng phi lễ cái mông của hắn, Hộ Quốc tướng quân hay sao! Sắc mặt của nàng chợt tái đi, mẹ kiếp, nếu không phải hắn tố cáo thì cái mông của mình sẽ không bị nở hoa đỏ thắm như vậy, cũng không bởi vì hắn khiến cho nàng quá tức giận, đầu óc mê muội chạy lung tung, vô tình lại gây hấn với Phượng Vô Trù, tí nữa thì bị nổ tan xác !
Nhìn xem , nhìn xem, bị đánh lõm cả mông , hai chân đi hình chữ bát, cả bề nổi lẫn bề chìm đều bị tổn thương trầm trọng, sau này làm sao có thể đi cua trai đẹp được cơ chứ? Tuy trong lòng cũng tin tưởng không phải lỗi của một mình Hộ Quốc tướng quân, chỉ là hắn cũng không thể nào cứ như thế mà rũ bỏ trách nhiệm như vậy được!
Đã thế lại còn cộng thêm việc vừa bị hoàng đế rống cho một trận, thù cũ, nợ mới này tính làm sao? Đôi lông mày thanh tú nhíu lại rồi lại giãn ra, cà lơ phất phơ cười rộ lên, hướng về phía hoàng đế , giọng nói không chút xấu hổ " Phụ hoàng hà tất phải nổi giận! Nhắc tới, nhi thần cũng có điều thắc mắc.
5 Edit : Mẹ Chíp
Sau khi hạ quyết tâm, nàng xoay người dự định hồi phủ, lại cúi xuống nhìn y phục rách nát của mình, tùy tiện xé thêm vài cái nữa, sau khi cảm thấy thuận mắt hơn một chút mới nghiêng đầu nhìn đám cung nhân đứng bên cạnh, tức giận nghiến răng ken két: " Tính tình cái gã nhiếp chính vương gì đó lúc nào cũng tệ như vậy sao?"
Nàng bất quá chỉ là nhận nhầm người, mới nói được có một câu.
6 Edit : Mẹ Chíp
Lúc này Lạc Tử Dạ đã sớm đổi sang y phục cẩm bào màu đỏ tươi, thêu hoa văn bằng chỉ kim tuyến màu vàng nhóng nhánh, dưới ánh nắng mặt phản chiếu càng thêm rực rỡ chói lọi, đai lưng bằng gấm nạm nhiều đá quý viên lớn viên nhỏ, không những thế còn học đòi theo các soái ca cổ đại văn văn vẻ vẻ cầm theo cây quạt giấy , các nan quạt đều được dát vàng ! Thoạt nhìn cả người óng ánh vàng chóe, từ trong ra ngoài chỉ nhằm để khoe với thiên hạ rằng----- ông đây chính là kẻ lắm tiền nhiều của !
Nàng chỉ huy mọi người đào kênh, tâm trạng cực kỳ tốt.
7 Edit: Mẹ Chíp
" Chúng ta thật sự sẽ đem Quả gia đi nướng?" Gã tùy tùng ném thanh củi vào trong đống lửa, vẻ mặt đau khổ hỏi lại lần nữa. Mặc dù bản chất của Quả gia hơi xấu tính, kể cả nó là con gì đi chăng nữa.
8 Edit : Mẹ Chíp
Trong chính điện, Quả Qủa the thé kể tội. . .
Trên ghế vương, đôi mắt đen sâu hút hồn của nam tử chậm rãi mở ra, con ngươi lóe lên tia sáng màu vàng âm u quỷ dị, môi mỏng vẽ ra một đường cong hoàn mĩ, quan sát toàn thân Quả Quả.
9 Edit : Mẹ Chíp
Nàng cảm thấy tim mình như đau thắt lại, sau khi nhìn thấy hoàng đế, cũng có chút nghi ngờ Phượng Vô Trù chắc có lẽ cũng là một soái ca, thế mà.
10 Edit : Mẹ Chíp
" A? " Hạ nhân thấy nàng bừng bừng hăng tiết như gà mái xù lông ,à, không , như gà trống chuẩn bị lâm trận, sải bước rất nhanh đi ra ngoài , gã thầm nuốt nước bọt ,trong lòng cũng run lên nhưng vì muốn chuẩn bị được đồ đúng như ý chủ tử yêu cầu, đành liều mạng hỏi lại: " Gia, đại pháo là cái gì? Muốn tạo đại pháo cần những công cụ gì? Có cần dùng đến thợ thủ công không?"
Quan trọng nhất chính là phủ thái tử bây giờ như một bãi chiến trường, cả tòa nhà như muốn đổ sập xuống, hậu viện bốc cháy, tường cũng bị người ta đạp đổ.
11 Khoanh tay chịu trói? Lạc Tử Dạ nhướn mày, nếu khoanh tay chịu trói, hôm nay còn có thể sống sao?
Đứng trên nóc nhà, nàng ho khan một tiếng, quay đầu về phía đám hộ vệ bên dưới, hết sức nghiêm túc mở miệng nói: " Thái tử điện hạ? Thái tử điện hạ là ai? Ta không quen hắn, ta chỉ là một thanh niên yêu nước, thực tại không quen nhìn nhiếp chính vương một tay nắm giữ quyền lực, cho nên tức giận mang theo hỏa dược chạy tới đây, hành động này không liên quan đến thái tử.
12 " Lộp bộp !"
" Lộp bộp !"
Âm thanh rất rõ ràng, là tiếng máu mũi rơi xuống đất. Nàng nâng cánh tay lau một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mỹ nam trước mặt.
13 Edit : Mẹ Chíp
" Sao cơ ?" Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, hoàn toàn hoài nghi bản thân đã nghe lầm ! Tuy rằng tục ngữ đã có câu, hoa hồng đẹp nhưng gai hồng sắc, nhưng mỹ nhân trước mắt này, mở miệng ra là muốn đòi mạng, gai này có phải là quá độc hay không?
Hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, nam tử liền quay đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt hoa đào tà mị mang theo ý cười : " Thế nào, không muốn ?"
Lạc Tử Dạ ngẩn ngơ, khuôn mặt trở nên đần độn, ngắm nhìn giai nhân dung mạo tuyệt thế, xinh đẹp động lòng người, trong đầu như tự động mở chế độ MP3 cất cao giọng hát :
Chim sa cá lặn, trăng phải giấu mình, vẻ đẹp không thể nào giấu được.
14 Edit : Mẹ Chíp
Tối nay, phát sinh vài sự kiện trọng đại nhưng cuối cùng giống như bị một thế lực lớn ngầm bịt kín mọi tin tức , chỉ chừa lại duy nhất một vụ việc chấn động toàn thành, trong nhà ngoài ngõ, ai ai cũng biết.
15
Edit : Mẹ Chíp
Tiểu Minh Tử nhớ lại đêm qua có nhắc với thái tử về việc nhiếp chính vương
nhất định sẽ không bỏ qua, lúc đó thấy thần sắc thái tử ủ dột.
16
Edit : Mẹ Chíp
Lạc Tử Dạ phải cố hết sức mới kìm nén được ngọn lửa bừng bừng đang cháy
trong bụng, hai mắt trợn ngược nhìn về phía cỗ kiệu. . cho đến khi thấy
người từ trong kiệu bước ra, cả người bỗng nhiên cứng đờ ra !
Nam tử uy nghiêm bước trên quan đạo, tựa như giây phút đầu tiên hắn xuất hiện, vạn vật như bị lu mờ.
17
Nàng
hồn nhiên ném cái khăn về phía nhiếp chính vương. Tất nhiên là không ném trúng người hắn, hắn hơi nghiêng đầu, vật kia lập tức rơi xuống ngay
bên dưới chân !
tất cả mọi người đều trố mắt nhìn sang !
.
18
Edit : Mẹ Chíp
Lời còn chưa dứt, sáo mặc ngọc trong tay hắn trong nháy mắt đã mãnh liệt
bắn ra , như một trận cuồng phong bão táp đánh thốc về phía Lạc Tử Dạ !
Dù cho nàng có tự tin đến mấy về thân thủ của mình, lần này cũng không
tài nào né kịp ! Cứ như vậy, sáo mặc ngọc như cây đao bén nhọn cắt ngang hai chân Lạc Tử Dạ ! Một chân khuỵu xuống, nàng cắn răng chịu đựng,
nhất quyết không quỳ ! Yêu vật cũng được , Lạc Tử Dạ cũng thế, cái gì
cũng có thể mất, trừ tôn nghiêm !!
Hơn nữa, lại càng không thể quỳ trong tình huống như vậy ! Quỳ cha, quỳ
mẹ, quỳ trước hoàng đế, chứ tuyệt đối không quỳ trước Phượng Vô Trù !
Nếu chỉ vì một đòn này của hắn mà phải quỳ thì mặt mũi và tôn nghiêm của nàng sẽ mất sạch ! Cho nên, nàng tuyệt đối không quỳ !
Sau khi tấn công nàng xong, sáo mặc ngọc lại quay về nằm trong lòng bàn tay hắn !
Lạc Tử Dạ cắn răng nhìn hắn, giờ phút này, hai chân của nàng cực kỳ đau
buốt, trên vai hệt như có vật nặng ngàn cân đè xuống ép khiến toàn thân
như nhũn ra, thiếu chút nữa là không thể khống chế được mà ngã quỵ !
Chết tiệt ! Nàng cắn chắt môi dưới đến mức bật máu , khó khăn lắm mới
đứng vững được !
Phượng Vô Trù vốn chỉ dùng một phần nhỏ nội lực, nhưng hơn ai hết hắn
hiểu rõ được, một đòn này trúng vào bất cứ một kẻ nào, nếu không chết
thì cũng sẽ bị nghiền nát xương ! Nhưng người trước mắt, chẳng những
không quỳ mà lúc này vẫn đứng thẳng lưng kiêu ngạo nhìn lại hắn !
Đôi mắt hoa đào thấp thoáng nụ cười bất cần, cùng dáng vẻ ngang bướng quật cường vĩnh viễn không chịu khuất phục !
Nàng kiêu ngạo đứng trước mặt hắn ! Cứ quật cường ,liều lĩnh như thế,
tựa như không biết sống chết, ánh mắt kiên quyết giống như đang tuyên bố với hắn ' thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành'.
19
Edit : Mẹ Chíp
Mỹ nhân liệt mặt nhìn thấy Lạc Tử Dạ mặt đỏ tía tai như gà chọi, con ngươi lóe lên tia kim quang cũng có chút nghi ngờ, nhưng tất nhiên là chẳng
hiểu " mụ mụ " là có ý gì ! Nhưng hắn cũng bất cần, bước lên một bước,
thái độ kiêu ngạo nhìn từ trên xuống : " Thần kinh Cô vương như thế nào, bất luận một ai cũng không cần biết, mà cũng không một kẻ nào có thể
nhiều lời ! Kể từ hôm nay, hãy làm một sủng vật ngoan ngoãn, đấy mới là việc ngươi phải quan tâm !"
Lạc Tử Dạ cau mày, vênh mặt lên nhìn hắn.
20 Mỗ nữ vừa dứt lời, lập tức khóe mắt các đại thần ai nấy đều co giật ! Chỉ là vừa trải qua sự kiện vừa rồi, cái nhìn của họ đối với thái tử cũng có tốt hơn đôi chút.