1 Trong truyền thuyết, chim loan là loài chim đại biểu cho tình yêu, khổ sở cả đời để kiếm người bầu bạn. Mãi cho tới khi nhìn thấy bóng dáng của mình trong gương, nó mới lặng lẽ hót lên khúc ca đẹp nhất nhân gian.
2 Thỏ tinh vừa thấy bóng dáng của Ly Quang rời khỏi, rón rén bước ra, khéo léo thu dọn sạch sẽ mảnh vỡ dưới đất. Lòng tôi không yên, đi tới đi lui trong nhà, nhưng vẫn đẩy cửa, giẫm mây đứng ở nơi cao nhất của núi Nữ Sàng, mắt nhìn về phía chân núi.
3 Lần này Cửu Ly bị hổ tinh hù tới hết hồn, cuối cùng phải ở nhà an dưỡng hai ngày. Tôi kêu thỏ tinh nấu một ít chim trĩ, nướng chút thịt nai để nó bồi bổ.
4 Lúc tôi rời khỏi Đông Hải, tôi nghĩ rằng đời này kiếp này không hẹn gặp lại Nhạc Kha. Chỉ vì lần này bổn tiên động nhẹ dây tơ hồng, cách xử lý không được tốt lắm, nên cũng chưa chu toàn, còn nghĩ là mỗi lần nhìn hắn hai ba lần cho ngán, tình ý sẽ vơi.
5 Bốn mặt bàn, hai nam một nữ này mỗi người một mặt, tôi chọn mặt bàn còn trống kia đứng, có chút mới lạ khi nhìn vẻ mặt không tình nguyện của mình. Giao vương kia cứ lải nhải lảm nhảm, sơ suất một cái là muốn đòi hạt châu màu hổ phách bị Nhạc Kha nuốt vào kia.
6 Tôi trước giờ không được tốt tính, biết rõ bản thân không nơi nương tựa, không bằng Đan Y, trên đầu có chữ “ruột thịt của thủ lĩnh” thay nàng ta dẹp bỏ tai họa, đâu giống như tôi, bị biếm tới núi Nữ Sàng, sống chết không ai buồn hỏi tới.
7 Lúc Nhạc Kha tới đây có chút cô đơn lạnh lẽo, lại không thấy thù hận chuyện xưa, hơn nữa thời gian trôi qua một cách rất khó chịu đựng, giờ phút này gặp được tôi, khó trách lại quá mức nhiệt tình, lúc này đang kéo tôi đi nhanh về phía trước, trong miệng thở dài “Thanh Nhi mới tới đây, Tiểu Vương dẫn nàng đi nhìn thứ này hay lắm.
8 Tôi ngẩng đầu lên, phía sau bàn đá xuất hiện một đứa bé mười mấy tuổi, tóc đen dài được cột tùy tiện bằng một cọng dây, ánh sáng trong mắt lưu chuyển như gió xoáy, có ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, đuôi mắt xếch lên, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn từ xa vẫn thấy vẻ xinh đẹp kiều diễm, hận không thể nhìn thấy nó lớn lên, không thấy được vẻ tao nhã tuyệt đại của nó khi trưởng thành.
9 Bên tai tôi vang lên tiếng cười như tiếng sấm của Ma vương “Một con chim loan nho nhỏ cũng thật tài, lại có cả thần thú hộ thân. ” Nếu không phải là tôi có thị lực tốt, có thể nhìn thấy xung quanh mình chẳng có bóng dáng nào, chắc chắn đã lầm tưởng rằng Ma Vương này đang đứng ngay bên cạnh mình.
10 Tôi từ trước tới nay vẫn là đứa không tim không phổi, hôm nay lại nổi sát tâm, chỉ muốn giải quyết con hổ tinh này, làm một cánh tay đắc lực cho Nhạc Kha.
11 Mây dần tản đi, bóng tối phủ xuống, không có trăng sao, mọi vật lạnh lẽo. Tôi trở về đã được hai canh giờ, tìm hết trong lều ngoài lều cũng không thấy bóng dáng của Bạch hổ.
12 Nói theo người phàm, tôi trước nay vẫn thích gây chuyện khắp nơi, là tên lưu manh vô lại nhất tứ hải bát hoang này, tâm không để ở đâu, thân không sợ chỗ nào, gặp ai cũng gây chuyện.
13 Ở núi Đan Huyệt mọi người thường ca tụng một người, đó chính là vị thái tử này của Thiên Đình, từ nhỏ đã xuất chúng, diện mạo khuynh thành, bị một đám tiên hữu nói rằng đẹp hơn nữ nhân, hắn quyết chí muốn kết hôn với một thiên phi xinh đẹp như mình.
14 Tôi vĩnh viễn không quên, lúc ấy người đàn ông kia biến sắc, làm tôi sợ tới mức lùi lại vài bước, nuốt nước miếng. Ông ta khôi ngô như vậy, đừng nói là dùng phép, chỉ cần một nắm tay của ông ta đánh tới tôi cũng biến thành một cục bùn.
15 Có thể là dì có chút lo lắng về tôi, sau ngày ấy vẫn mấy lần nói bóng nói gió, bị tôi giả ngu giả ngốc giấu diếm. Việc trong cung bận rộn, không lâu sau đó bà cũng gác lại việc này, tin tưởng vào bộ dáng của tôi.
16 Bích Dao thấy tôi bị Tam ca của nàng vừa ôm vừa kéo về cung Thủy Tinh ở Đông Hải, hốc mắt sung đỏ, vẻ mặt giận dữ, mím môi nở nụ cười, lại khen Nhạc Kha ở sau lưng tôi, chỉ nói huynh trưởng của nàng chung tình với tôi, ra sức nói hộ, đáng ra nên thành một chuyện tình đẹp.
17 Long Vương phi thấy tôi không lên tiếng, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn tôi một lúc lâu, tôi bị bà nhìn nổi gai ốc, còn đáng sợ hơn việc đấu với Ma vương.
18 Gần vạn năm qua, số lần tôi bị xem thường nhiều không kể hết, cùng lắm chỉ là một tiểu nha đầu giận dỗi nên tôi cũng không để trong lòng, dẫn Nhạc Kha vào thành San hô.
19 Giao nhân vương vô cùng nghiêm túc hoàn thành trách nhiệm của một đồng minh. Tôi và Bích Dao ở lại thành San hô hơn nửa tháng, Nhạc Kha thì cứ mê man suốt cả ngày.
20 Nhị công chúa Bích Hoàng của Điểu tộc vừa mới được hơn hai vạn tuổi, người cầu thân đã nối dài không dứt. Mẫu thân Phượng Hoàng ôm đứa con gái nhỏ này vào trong ngực, vuốt ve tấm áo dài màu xanh của nàng, yêu thương không thôi.