61 Sang ngày thứ ba, Ly Quang đến chào từ biệt. Phụ thân ở Thất Diệp Đường tiễn khách, ta với chư tướng cũng đi cùng. Phụ thân mặc dù nhận lễ vật Ly Quang dâng tặng, nhưng lại đem mấy Giao nương trả về, chỉ nói các nàng xa nhà đã nhiều ngày, thành Tu La và thành San Hô khác nhau khá nhiều, vẫn là quay về nhà thì hơn.
62 Năm ngày sau, có tin tức truyền vào thành Tu La. Nghe nói Đan Chu sau khi bị từ hôn thì tính cách trở nên tàn bạo, trút toàn bộ oán giận lên đầu toàn tộc Hỉ Thước, oán trách ngày ấy cầu Hỉ Thước bắc không vững nên Lăng Xương mới có cớ từ hôn.
63 Chung quy phụ thân vẫn rất yêu thương ta, thấy ta buồn bã khổ sở, cuối cùng đồng ý cho ta đến Điền Trì thử thời vận. Nhưng mọi chuyện trên đường đi thì phải nghe theo sự an bài của Hùng Lực.
64 Có tiếng bước chân nặng nề, một nam tử trẻ tuổi từ từ xuất hiện phía phủ đệ của Điền Trì Giao Vương, cảm giác mơ hồ như chỉ mới ly biệt ngày hôm qua, ý cười trêu chọc bên khóe môi, mày kiếm mắt phượng, ngọc đai kim quang, tay áo tung bay trong gió, yên lặng mà bước đến.
65 Ta ở trong nước rùng mình một cái, mặc dù tức giận ngùn ngụt nhưng lại hướng về trước mà chạy trốn, chỉ nghe được Bích Dao yếu ớt thở dài: “Tam ca, trong lòng Ly Quang chỉ có Loan điểu, chuyện này ở Đông Hải cơ hồ không có con cá nào lại không biết.
66 Trong đầu ta cứ quanh đi quẩn lại ý nghĩ muốn dụ hắn đến thành Tu La để phụ thân phụ hồi hồn phách còn lại của hắn, trị hết tật xấu hay quên này. Nghe thấy hắn nói như vậy, sợ là hắn sẽ chán ghét thành Tu La, ngay cả mặt cũng quên đỏ, giãy giụa khỏi lòng hắn, biện bạch nói: “Nhất định là chàng nghe mấy tin đồn không đúng.
67 Lúc đó ta cũng không biết, một câu nói đùa trong lúc nhất thời của mình thiếu chút nữa khiến chúng ta thất lạc nhau giữa chiến trường. Mặc dù Nhạc Kha hay quên, nhưng lại luôn giữ chữ tín.
68 Ta nằm trong ngực Nhạc Kha, biến thành một con chim sẻ màu sắc cực kỳ tầm thường, yên lặng ló đầu ra, nhìn trộm diện mạo của Côn Lôn Trắc phi. Hắn nhận chỉ dụ của Thiên đế, từ Điền Trì thẳng một đường mà đi, tiếp nhận binh phù, dẫn quân đến Đông Hải tiêu diệt Giao nhân, vì vậy đặc biệt đến để từ biệt mẫu thân.
69 Đông Hải, sóng dữ nghìn trượng, trên đỉnh sóng là bầu trời cao vợi dày đặc mây đen, như thể sắp sửa rơi xuống. Nhạc Kha thống lĩnh một đội Thiên binh thiên tướng đứng trên đám mây, dưới chân hải âu cất tiếng kêu thê lương, lướt sóng chao lượn, đàn cá mập mắt mũi nhập nhèm, bơi hỗn loạn va đụng vào nhau.
70 Trong điển tịch của Điểu tộc có đoạn chép, vào thời viễn cổ, khi chiến tranh giữa các tộc diễn ra liên miên, Phượng tộc đã xuất hiện một đôi vợ chồng Loan điểu vô cùng ân ái.
71 Mặc dù trong bụng ta tràn đầy nghi hoặc hận không thể nhéo lỗ tai hắn để hỏi cho rõ ràng, nhưng vẫn cúi đầu nhìn xuống phía mặt biển thì thấy Lăng Xương đang cầm trong tay Thanh Phong kiếm dài ba xích sắp đâm vào Ly Quang, ta và Nhạc Kha đang ở khoảng cách xa như vậy, có muốn cứu cũng không kịp nữa, cả hai cùng kinh hoảng hét lên một tiếng, vội vàng lao xuống phía dưới.
72 Ta đứng phía trước Ly Quang, rút ra Thanh Linh, ngẩng đầu hạ gục một bộ bạch cốt trong đội quân U Minh Thiết Kỵ đang xông tới, mùi thịt hôi thối tanh nồng xộc vào mũi.
73 Ngột Liệt nổi nửa thân người lên mặt nước, nhìn ta và Ly Quang, lo lo lắng lắng nói: “Công chúa và Điện hạ ở đây nghỉ ngơi một lát, Ngột Liệt lặn xuống Vương thành xem thử những người còn lại trong tộc.
74 Tinh thần ta đã vô cùng mệt mỏi, chỉ nằm trong lòng Tu La vương phụ thân nghe người tức giận chất vấn, giọng nói vang dội như sấm chớp cuồn cuộn, khí thế mạnh mẽ chấn động Cửu Châu.
75 Đợi đến lúc ta tỉnh lại, lần nữa mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong thiên điện của Tư Hoàng Điện. Hai mắt Tu La vương phụ thân nhuộm đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy nắm chặt tay ta, liên tục thở dài: “Tốt! Tốt! Loan nhi đã tỉnh thì tốt rồi!”.
76 Trên mảnh kính vỡ dần giống như có một mảng sương mù mờ mịt, trước tiên hơi lộ ra một góc hiên đình, ta nhìn thấy có vài phần quen mắt, đương lúc nhớ lại thì liền xuất hiện một mảnh trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời.
77 Bất luận Thiên hậu và Thiên đế khuyên răn thế nào, Lăng Xương Thái tử cũng quyết không chịu lại thành thân. Dì hết cách, đành phải dắt tay Đan Chu rời đi.
78 Phương Trọng chạy theo đến cửa cung thì ta đột ngột dừng lại, khiến cho đầu nàng va vào phía sau lưng ta nên ôm mũi buồn bực bảo: “Sao điện hạ lại dừng bước?”Ta nhớ đến giọng nói ngọt ngào đến ngấy của chính mình khi gọi hai chữ “Tam lang” kia, chợt cả người run rẩy, mặt nóng như thiêu nên vội che mặt quay người trở về.
79 Ta tức giận với ý giễu cợt trong lời nói của Phương Trọng nên không trả lời, chỉ xem như chưa từng nghe thấy câu hỏi ấy, liếc nhìn một đám người ồn ào nơi cửa thành kia.
80 Cả nửa ngày ta chẳng nói gì, không biết trả lời thế nào. Côn Lôn Trắc Phi dứt khoát như vậy, nhất định là vì Thiên đế đã làm tổn thương trái tim bà, mới có thể một đao chặt đứt, quay về Côn Lôn tiên cảnh.