21 Từ trước tới nay tôi vẫn được coi là mặt dày nhưng bây giờ miệng lưỡi còn thêm phần sắc bén. Nhưng ở thành San Hô này nửa tháng cũng phải kinh ngạc với bản thân, không ngờ là da mặt của tôi đã dày như tường thành, làm bộ như chưa bao giờ nghe Giao Nhân vương nói chuyện gì.
22 Thiên giới giáng xuống một trận mưa nhỏ, tôi đang ngủ gật ở trên cây, đột hiên bị tưới cho ướt hết quần áo, lạnh quá nên tỉnh lại, trong lòng nhớ tới tấm áo choàng tơ Giao tiêu mà Ly Quang tặng, nếu lúc này mặc nó thì không bị ướt rồi.
23 Tất cả các tiểu tiên đồng trong phủ Chu Tước thần quân đều rất cường tráng, phủ của Chu Tước thần quân chính là cái phủ ồn ào náo nhiệt nhất ở Thiên giới này.
24 Tôi thiếu thái tử điện hạ một ân tình to như vậy nhưng vẫn ngủ ngon trên cành cây, lúc còn ngái ngủ quay về điện thì trên trời đã đầy sao lấp lánh, vầng trăng cong cong.
25 Trong Tín Phương viện chỉ có hai ma ma ở. Cây xanh trong sân sum suê cành lá, bám vào khắp nơi. Mặc dù phòng ngủ chính được trang trí hết sức thoải mái nhưng lại rất xa lạ với tôi, trong hai trăm năm qua tôi cũng chỉ ở lại một lúc.
26 Thật lâu sau, chỉ nghe thái tử điện hạ dịu dàng nói: "Đồng Sa, mau đỡ Thanh Loan trở về. Đã bị bệnh vài ngày, bây giờ mới đứng dậy được, sao còn không đỡ nàng về Tín Phương điện nằm nghĩ?"Sau cái đêm đó, tôi cũng không chưa gặp lại hắn, cảm thấy giống như trút đi được gánh nặng, trong lòng đã hiểu rõ tám chính phần.
27 Nhìn thoáng qua trong điện, dưới cành ngô đồng phơ phất, gió lạnh đìu hiu, một người đang đứng trước điện, mắt phượng uy nghi, sắc mặt đoan chính, đang chắp tay sau lưng ngửa đầu nhìn vào điện, nghe thấy tiếng bước chân thì bà quay đầu lại nhìn, sắc mặt trắng xanh, ánh mặt nghiêm trọng, không giống người đang đi du ngoạn, bàn chuyện đám hỏi với Thiên đế cũng chưa hề nghỉ ngơi, đề phòng cũng vô cùng cẩn thận.
28 Có thể do đã méc với dì nên lúc tôi gặp lại Đan Y, nàng cũng không làm khó tôi, còn tặng tôi một lọ nhang Phượng ở núi Đan Huyệt rồi nói cười ríu rít với Thái tử điện hạ.
29 Nói tới quan hệ của tôi với Thái tử điện hạ, người ngoài nhìn vào thì thấy là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, còn người trong cuộc như tôi thì chẳng biết nó trắng đen thế nào.
30 Thái tử điện hạ ở một bên vừa ăn các món ăn quý lạ do Lưu Niên kêu mấy cung nga mang lên, lại ở một bên lạnh nhạt nhìn tôi. Tội bị chột dạ, rụt rụt cổ đang chuẩn bị lui xuống đi, hắn lại mở miệng nói: "Ta nhớ rõ, hình như Thanh nhi với Long Tam thái tử có quan hệ rất sâu xa?"Tôi không biết hắn đang nói đến cái gì, chỗ nào, cười ha ha nói: "Điện hạ cũng biết.
31 Tôi ôm Cửu Ly trong lòng, nâng nó lên ngang mắt mà nhìn rồi thình lình đưa tay đập vào trán nó một cái “Không phải ngươi đã thành hình người rồi sao? Sao còn làm ra vẻ tiểu thú vậy hả?”Nguyệt Lão ngồi bên đau lòng “Ôi” một tiếng, gấp đến nổi nhếch râu lên mà nói “Tiên tử nhẹ tay thôi.
32 Cửu Ly không có chỗ nào để ở nên tôi đành để nó lại phủ của Nguyệt Lão. Nguyệt Lão bị nó lừa suốt hai trăm năm, tức giận muốn đuổi nó đi nhưng lại bị tôi năn nỉ ỉ ôi nên đành để nó lại, có điều từ nay về sau nó không còn được ngông nghênh như trước nữa mà phải làm công việc dọn dẹp quét tước.
33 Một lúc sau, bỗng nghe thấy tiếng của cung nga ngoài cửa “Tam thái tử điện hạ, nô tỳ mang bữa ăn khuya đến cho ngài. ”Tôi còn chưa đứng dậy thì đã thấy mình bị thu nhỏ lại.
34 Tôi bước đi tránh sang nới khác, phía sau lại có tiếng bước chân tới gần, Đồng Sa điện hạ cười nói: “Con chim ngốc kia, sao không đi vào?”Từ bên trong cánh của tiên đồng sắp bước ra nghênh đón, nháy mắt ra hiệu nói: “Chưởng quản, sáng sớm thái tử điện hạ đã đến đây tìm người rồi.
35 Tôi lắp bắp “Mẫu phi của ngài chẳng phải đang ở Long cung Đông Hải sao?” Trong giây lát, tôi lại nhớ tới những chuyện xưa. Ma ma ở núi Đan Huyệt đã từng nói, mẫu thân của tôi từng nhặt được một con rồng, tôi cũng đã từng thấy trong kính Côn Lôn, cũng từng thấy Nhạc Kha kêu một con chim loan xanh là tỷ tỷ, lúc đó tôi cũng không thể biết chắc rằng con chim xanh kia có phải là mẫu thân không nên chỉ đoán chừng thân phận thế thôi.
36 Nửa đêm, tôi và Nhạc Kha ngồi cùng nhau trên ghế đá trong Ngự hoa viên của Thiên đế, trên đầu là một gốc cây chuối tây, tôi nhỏ giọng nói “Đáng tiếc là không có mưa, mưa lên cây chuối tây cũng có chút thú vị đấy chứ.
37 Thấy vẻ mặt cười ngờ nghệch của Nhạc Kha, tôi suýt cho rằng hắn lại trở về bộ dáng ngây ngô trẻ thơ như lúc ở thành San Hô, tôi khều khều tay Ly Quang, nói nhỏ “Hay là con rồng này lại tái phát bệnh cũ rồi?”Ly Quang thuận tiện nắm lấy tay tôi, cũng thì thầm “Chắc là huynh ấy nghe nói mình tự dưng bị cột dây tơ hồng, không biết là định thân với tiên tử nào trên trời, vui quá nên hóa điên chăng?”Tôi nhìn nụ cười của Ly Quang thì chột dạ, không dám nói với hắn chuyện cọng dây tơ hồng này là buộc trên chân tôi.
38 Nhạc Kha đưa tay dìu tôi dậy, gương mặt vô cùng nghiêm túc, tìm kiếm mọi nơi, giống như là trong khoảnh khắc, giọng nói này theo hương hoa mà lan tỏa mọi nơi, vang vọng như đang đứng quanh mình, nếu không phải là vừa rồi tôi nhìn thấy nụ hoa nở ra rồi nghe được giọng nói đó thì sẽ không biết tiếng nói phát ra từ đâu.
39 Mấy ngày nay, dì Xích Diễm ở tại Thiên giới được Dược Quân quan tâm điều dưỡng, lúc tôi đứng trước mặt dì, thấy sắc mặt dì đã tốt hơn nhiều. Nhưng nhớ tới những điều Nhạc Kha đã nói, chuyện xưa năm đó của mẹ, trong lòng tôi có hàng trăm tự vị, nhất thời có chút không kiềm chế được.
40 Ngay tại lúc tình cảnh giữa tôi và dì hết sức căn thẳng, phía cửa điện vang lên một tiếng cười nhẹ: "Ngược lại Thanh nhi vẫn là người hiểu rõ nhất. "Cửa điện vang lên tiếng động mở ra, trong lòng tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, cũng không biết là do may mắn hay là thấy mất mát, mắt nhìn thấy dì đã sắp mất đi lý trí, nếu như tôi lại dùng lời nói kích thích, nhất định dì sẽ nói ra toàn bộ chuyện lúc trước.