1 Trong đại sảnh xa hoa của Khách sạn quốc tế Đế Đô, Lương Dĩ đứng ngồi không yên. “Lương thị nay đã nguy kịch, trừ khi tìm được sự đồng ý của ngân hàng Tô thị, bằng không sẽ phá sản.
2 Lương Thế Thần vui vẻ kí hiệp ước, cười đến trông giống phật Di Lặc, khen ngợi con gái cùng hiếu kì hỏi, “Con thuyết phục Tô thiếu gia thế nào, nghe nói hắn là người rất lợi hại.
3 Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, trên chiếc giường lớn Lương Dĩ mơ hồ tỉnh lại. Cái ót ẩn ẩn đau, muốn đưa tay sờ nhưng lại không thể động đậy.
4 Muội Muội vui sướng mang bảng điểm ra, ngón tay xẹt qua những điểm A chói mắt, chăm chú nhìn Tô Diệu. Tô Diệu cười ứng phó, chân để dưới bàn đưa về phía trước.
5 Lương Dĩ bắt đầu nằm mơ, nhớ lại cuộc sống hoang đường thời trung học. Nam sinh trầm mặc ẩn nhẫn kia vẫn để lại trong lòng cô sự áy náy. Trí nhớ của cô không tốt, rất nhiều bạn bè trung học không thể nhớ hết.
6 Lương Thế Thần vui mừng khi nhìn thấy bên cạnh con gái có một người cao lớn khí chất và đáng tin như vậy, ông cười hắc hắc: “Xem ra lúc ba không ở đây, con sống rất thoải mái!”Lương Dĩ sắc mặt xanh mét, yên lặng đem hai chữ “thoải mái” xem nhẹ.
7 Vết rách một khi xuất hiện, bất luận có nhìn thẳng vào hay không đều ảnh hưởng đến tình cảm. Cô cho dù tự nhủ ngàn vạn lần không cần để ý đến chuyện này, hoặc tự thuyết phục bản thân vì những lí do mà anh đưa ra, nhưng mỗi khi nhìn vào cặp mắt đen sâu thẳm kia, từ đáy lòng vẫn nổi lên run sợ.
8 “Diệu, sao anh chưa đến?” Tin nhắn điện thoại, cô đang tìm anh. Anh đứng ở quảng trường công viên, nhìn gác chuông đồng hồ thật lớn, đếm thời gian kết thúc một ngày: Mười, chín, tám…Tay cầm di động để trong tuyết đỏ bừng, anh một chút cũng không thấy lạnh, dường như đã chết lặng: “Lễ giáng sinh cuối cùng của trung học, thầy giáo muốn cùng anh bàn luận chi tiết, sinh nhật của em…anh sợ không thể tham gia được.
9 Nhìn cái gương vuốt lại những lọn tóc mai hỗn độn, không mua được cái váy nào. Anh kéo cô lên xe: “Váy anh sẽ tìm Vimes, ngày kia sẽ có. ”Vimes là nhà thiết kế thời trang quốc tế, thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí, nếu đã như vậy thì cô không cần lo vấn đề quần áo nữa.
10 Hắn đã chết. . . Thiếu niên sáng như trăng kia, là người mà cô thích. Cho dù không ở bên cạnh cô nhưng cô vẫn nhớ tới hắn như cũ. Cô lắc đầu: “Không, anh ấy không chết.
11 Cô cắn chặt răng: “Anh muốn em làm thế nào?” “Là chuyện của em đương nhiên phải do em suy nghĩ. ”Cô xem thường: “Vậy lát nữa gặp ở khách sạn. ”Đô… đô… anh treo điện thoại.
12 “Tiến hành rất tốt!” Tô Diệu buông ảnh chụp ra. Lương Dĩ vừa thấy liền đen mặt: “Anh theo dõi em. ”Tô Diệu nhún vai. Nhất thời hai người đều không nói chuyện.
13 Viện Hi cầm lấy cái cốc có chân dài, khóe mắt tà tà nhìn hắn: “Em nghĩ đêm nay anh sẽ dính ở bên cạnh cô ấy. ” “Viện Hi?”“Hừ!”Có khách tiến tới, Viện Hi lập tức lộ ra nụ cười đi qua nói chuyện, vẫn châm chọc khiêu khích Nguyễn Phong như cũ: “Đứng ở đây làm gì? Không đến với bạn gái của anh sao?”Nguyễn Phong có chút bối rối mà chép miệng: “Rốt cuộc em làm sao vậy, nói chuyện thật kỳ quái?”Viện Hi bĩu cái môi đỏ tươi: “Lương Dĩ từ nhỏ đã được đàn ông yêu thích, sao em có thể so sánh với cô ấy được, anh bị cô ấy hấp dẫn cũng là bình thường.
14 Sau khi Nguyễn Phong trở về thì sắc mặt không tốt: “Thì ra Viện Hi mượn ngọc trai đen chưa được chính phủ phê chuẩn, hiện tại chính phủ lấy tội danh ăn cắp khởi tố cô ấy.
15 Sau khi Lương Thế Thần kiểm kê tài sản công ty thì giao cho cô một trăm vạn. Cô cầm chi phiếu gọi điện cho Nguyễn Phong, may mắn là lần này liên lạc được.
16 Thiếu niên ngây người sau đó giơ tay tiến lên đánh nhau, hai người vật lộn trên sân bóng, những người khác thấy thế qua can ngăn, nhất thời trở nên rối loạn.
17 Anh muốn cô quỳ xuống dưới chân anh, cầu xin anh. Cô bị ném vào trong gian phòng, Tô Diệu đứng tại cửa phòng, sau đó cởi áo khoác, đi đến quầy bar rót một ly rượu hồng, ngửa cổ uống cạn, nhấp môi nói: “Anh nhớ em có nói “Tâm lí của anh rất biến thái”.
18 Bởi vì mệt chết đi, nên rất nhanh cô đã ngủ say. Hôm sau tỉnh dậy phát hiện chính mình đang nằm trong lòng anh, trong lúc ngủ mơ anh mất đi vẻ bức người, nằm ngoan bên cạnh như một con mèo lớn, vừa ấm áp lại an toàn.
19 Cô ngơ ngác trả lời ngay: “Anh sẽ không phải là…”Anh cười dài nhìn cô. Cô tiến lên thêm mấy bước đứng trước mặt anh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”Anh xoay người cầm lấy điều khiển ti vi trên bàn trà, mở kênh kinh tế đang chiếu vụ án sao chép mẫu thiết kế châu báu: “Quán quân thiết kế châu báu nổi tiếng Venus, chủ tịch tập đoàn Nguyễn thị đang là kẻ khả nghi của vụ án, cảnh sát đang điều tra làm rõ.
20 Chuyện của Nguyễn Phong vẫn không có cách giải quyết như cũ. Thì ra là sau khi Tô Diệu cùng cô thỏa thuận liền bày cạm bẫy chờ Nguyễn Phong, lấy cô ra dụ dỗ để phân tán sự chú ý của Nguyễn Phong.