1 “Nương tử, nương tử, nàng đừng bỏ ta đi mà…” An Nguyệt Quân vẻ mặt đích như một người chồng bị ruồng bỏ, thương cảm buồn tủi nhìn Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời.
2 An Nguyệt Quân ân cần ngồi vào bên cạnh nàng, cười híp mắt hỏi han: “Nương tử, có mệt lắm không? Có muốn phu quân giúp nàng xoa bóp chân không?”Diệp Khê Thiến vươn cặp chân ra, vẻ mặt chờ đợi nói: “Được.
3 An Nguyệt Quân mắt nhìn nàng thật sâu, đầu óc căng thẳng. Chuyện hắn sợ hãi sắp xảy ra sao? Hắn có thể không để tâm đến ánh mắt người khác, nhưng chỉ có nàng, chỉ có nàng là hắn không thể chấp nhận.
4 Bố y điếm. *bố y điếm: tương đương với cửa hàng quần áo ở hiện đại“Xin hỏi cô nương muốn chọn y phục gì?” Điếm tiểu nhị ân cần hỏi han. *điếm tiểu nhị: tương đương với nhân viên cửa hàng“Để tôi tự chọn xem.
5 Màn đêm buông xuống, qua mấy canh giờ, An Nguyệt Quân đã tay trái ôm thêm một cái bình hoa, tay phải cầm thêm rất nhiều thức ăn, đáng thương hướng Diệp Khê Thiến trong cơn hưng phấn đang muốn rẽ vào một ngõ khác, cầu xin: “Nương tử, không cần cái bình hoa này không được ư?”Diệp Khê Thiến cười híp mắt hỏi: “Phu quân, sao lại không cần?”An Nguyệt Quân trừng mắt đảo quanh, nhỏ giọng đáp: “Nương tử, cầm thứ này mất thể diện lắm.
6 Hai người ăn xong điểm tâm, sửa soạn đồ đạc xong xuôi liền rời khỏi khách điếm. Đi ngang qua tiệm đồ cổ, An Nguyệt Quân cười híp mắt nũng nịu lôi kéo Diệp Khê Thiến: “Nương tử, chúng ta vào một chút, vào một chút đi.
7 Không lâu sau, hai người cuối cùng cũng tới Hàn Minh sơn trang. Hàn Minh sơn trang mặc dù cách chợ không xa lắm nhưng lại phá lệ thanh tĩnh cùng trang nhã.
8 Diệp Khê Thiến liều mạng đi về phía trước. Hắn không có đẩy ra… Thích nàng ta sao? Cũng đúng, chỉ cần là đàn ông thì đều thích phụ nữ đẹp mà. Nhớ hắn làm nũng với nàng, gọi nàng nương tử, sau này sẽ như thế với người phụ nữ khác sao? Vì đâu tâm lại co rút đau đơn thế này? Chắc là do thói quen thôi.
9 An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến được an bài ở phía tây sơn trang, cách nhà chính một khoảng kha khá nên rất là thanh tĩnh. Ở một hai ngày, không gặp người nào ở đó lại thấy yên tĩnh quá, nhưng là…“Nương tử, nương tử, nương tử, theo ta ra ngoài một chút đi.
10 Ở đại sảnh. Liễu Văn nhìn theo hướng hai người đi ra ngoài hồi lâu, đáy mắt hiện lên tia âm lãnh, cười nhẹ, đột nhiên nói: “Ả trông cũng có vài phần dáng điệu.
11 Mở cửa, hít sâu một hơi, Diệp Khê Thiến quay đầu nhìn chăm chăm An Nguyệt Quân đang chậm chạp mặc y phục, rống quát: “An Nguyệt Quân! Anh ra ngoài nhanh một chút cho tôi nhờ!”An Nguyệt Quân sau khi mặc y phục tử tế liền đi tới trước mặt nàng, chớp chớp mắt không thôi hỏi lại: “Nương tử, nàng thật sự muốn ta đi ra à?”Phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là trực tiếp đạp cho hắn một cước văng ra ngoài, ở trước mặt An Nguyệt Quân đùng đùng dùng sức đóng cửa lại.
12 Liễu Văn chuyển hướng An Nguyệt Quân, báo: “Bảo chủ, ngài nghe rồi, chẳng qua là Hồng nhi mang phu nhân đi dạo chút thôi, không cần lo lắng. ”An Nguyệt Quân mặt không chút thay đổi nhìn đằng trước, suy tư hồi lâu, lông mày đột nhiên giương lên, lạnh lùng hỏi nha hoàn: “Phía sau núi là ở đâu?” Mắt hiện lên tia chán ghét.
13 Trong khách điếm Phúc Vận. An Nguyệt Quân đứng yên một bên, mắt không chớp nhìn đại phu đang chẩn đoán bệnh tình của Diệp Khê Thiến, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần khẩn trương.
14 Liễu Văn nhìn An Nguyệt Quân, thâm tâm phút chốc run lên. Hắn sao lại có ánh mắt thế kia?! Lão thấp giọng hỏi: “Ngươi không muốn biết?”An Nguyệt Quân vô tình nhếch môi, khoé miệng tràn đầy khinh thường, nhẹ nhàng mà đáp: “Muốn.
15 Diệp Khê Thiến lẳng lặng nhìn An Nguyệt Quân hồi lâu, nghẹn ngào hỏi: “Thật ư?” Đáy lòng nàng bồi hồi cảm động. An Nguyệt Quân ra sức gật đầu, nghiêm nghị nói: “Nương tử, nàng là của ta.
16 An Nguyệt Quân chờ tất cả mọi người đều chạy ra ngoài rồi mới lon ton đi đến trình diện Diệp Khê Thiến, dương dương tự đắc: “Nương tử, phu quân ta lợi hại không?” Hắn biết, nàng không sợ hắn, vậy là đủ rồi!Diệp Khê Thiến đảo tròn con mắt, vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt nõn nà của hắn, tiện thể lén ăn chút đậu hũ ngon ngọt, sau đó vui vẻ khen: “Phu quân thật rất lợi hại nha.
17 “Nương tử, chúng ta đi đâu? Về nhà sao?” An Nguyệt Quân hồn nhiên như cô tiên hỏi. “Anh đang nói cái gì đó An Nguyệt Quân?!” Diệp Khê Thiến đảo mắt qua khoé mi ngân ngấn nước của hắn, nghiến răng nghiến lợi gầm.
18 “Nương tử, kẻ đó là ai vậy?” An Nguyệt Quân quấn quít lấy Diệp Khê Thiến, làm bộ vu vơ hỏi nhưng thật ra đáy lòng rối bời. “Ai biết. ” Diệp Khê Thiến chán nản đáp, lòng vẫn không hết mất mát.
19 Diệp Khê Thiến nghe An Nguyệt Quân ca thán, khoé mắt thích thú thu bất mãn của hắn vào trong, môi nở nụ cười ngọt ngào. Nàng cười, xinh đẹp vô cùng, nàng cười, quyến rũ vô cùng, nàng cười, An Nguyệt Quân mê mẩn.
20 Diệp Khê Thiến đỏ hồng mặt, đăm đăm đi về phía trước, đi tới một nửa, đột nhiên nghĩ thế này thật không phải phép, cho nên quay lại đường cũ trở về. Đi được một chốc lại phát hiện cảnh vật càng xa lạ, nàng bối rối, cước bộ càng ngày càng loạn.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 15