41 “Bốp!” Một đấm đánh tới, Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân một cái, lành lạnh bảo: “Nói nhảm, ai chẳng biết anh dùng tay hái, chẳng lẽ anh dùng miệng hái?”“Nương tử muốn biết à?” Mắt An Nguyệt Quân đen trắng rõ ràng, mắt mở to ngập tràn hồn nhiên ngây thơ, khoé môi gợi lên nụ cười giảo hoạt, dụ dỗ hỏi.
42 Ngoài cửa, một bóng hình xinh đẹp thướt tha lượn lờ tới trước mặt Tề Thiên Phóng. Khuôn mặt tinh xảo, không dùng quá nhiều son phấn, rất trong sáng, rất thuần khiết, rất trang nhã, một cô gái dịu dàng nết na nhưng nét mềm mại đáng yêu kia lại có chút không thực.
43 Đi được một nửa đường, An Nguyệt Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Khê Thiến. Nàng làm như không nhìn thấy, vòng qua người hắn nhưng hắn đã bám chặt theo, còn ở phía sau rầu rầu nói: “Nương tử, nàng vừa đi đâu vậy? Cố ý bỏ ta lại, bây giờ còn làm như không thấy ta.
44 “An Nguyệt Quân, anh đang làm gì đó?!” Diệp Khê Thiến không nghĩ An Nguyệt Quân sẽ xuất thủ, ngơ ngác chôn chân tại chỗ, lát sau liền hướng hắn hét to, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
45 Bấy giờ, ánh mắt An Nguyệt Quân đột nhiên thay đổi, hắn khẽ bảo: “Hắn tỉnh rồi. ” Xong liền kéo Diệp Khê Thiến đứng dậy, hướng phòng bên cạnh đi tới. Kéo cửa ra, nam tử bị thương đã tỉnh, đang do dự muốn xuống giường.
46 Hồi lâu, An Nguyệt Quân mở mắt nai ngây thơ, dè dặt nhìn Diệp Khê Thiến, nụ cười sáng rỡ nịnh nọt, nũng nịu nói: “Nương tử, chúng ta đi bộ chút cũng được mà.
47 An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến, hai người một ngựa vó câu không ngừng nghỉ lên đường, rốt cuộc 3 ngày sau cũng về tới Nguyệt gia bảo. Lâm Nguyệt thành là trung tâm kinh tế của Tử Nguyệt vương triều, Nguyệt gia bảo ở Lâm Nguyệt thành chiếm địa vị rất lớn, phạm vi ảnh hưởng của nó kéo dài tới tận bên ngoài.
48 Đi vào Nguyệt gia bảo, Diệp Khê Thiến hoàn toàn bị ấn tượng tới bất ngờ. Nơi này quả thực cực đẹp, tuy không thể tả nó xa hoa cỡ nào, nhưng đảm bảo chỗ nào cũng toàn tiền là tiền, loá cả mắt! Núi giả sống động uốn quanh, rạch nhỏ nước chảy êm đềm, biểu lộ rõ sự sáng tạo của chủ nhà.
49 Thi Tiêu An đứng ở cửa, ánh mắt đong đầy tình ý đặt trên người An Nguyệt Quân, tuy nhiên nàng ta phát hiện hắn lại không hề để ý tới mình. Thất vọng cùng ghen tị quay cuồng trào dâng trong lòng, Thi Tiêu An cắn chặt môi dưới, thướt tha yểu điệu lướt đến gần An Nguyệt Quân, điệu bộ hờn trách.
50 Diệp Khê Thiến ngồi xuống cạnh bàn, uống một chén trà, nhìn bánh ngọt trên bàn. Suy nghĩ một chút, nàng bắt đầu cầm bánh lên ăn. “Thu nhi, Đông nhi thỉnh an phu nhân.
51 Trong vòng một đêm, trên dưới Nguyệt gia bảo đều rỉ tai nhau sự kiện hai tỳ nữ mạo phạm bảo chủ phu nhân bị bảo chủ móc mắt, đồng thời họ cũng tự giác ngộ ra một điều: nữ nhân nọ có vị trí rất cao trong bảo, có thể xem như ngang hàng với bảo chủ, à không, thậm chí còn hơn cả bảo chủ nữa kìa.
52 An Nguyệt Quân dùng đủ mọi cách nhõng nhẽo với Diệp Khê Thiến đòi đi nhưng không được, cuối cùng đành phải uất ức bĩu môi dừng chân sau ngưỡng cửa, đáy mắt yêu thích lẫn ghen tị nhìn ba bóng người vui vẻ rời đi.
53 Người nọ mặt mày trắng trẻo, tóc mai gọn gàng, hàng mi như vẽ, tóc búi kim quan, đôi đồng tử xinh đẹp ngập tràn sóng xuân làm lòng người nhộn nhạo mê say, song lông mày sắc bén toả ra khí phách mãnh liệt.
54 Tư Đồ Khiêm vẫn cười, chẳng qua đôi mắt hơi tối lại. Ánh mắt y rơi vào những cuốn sách trên tay Diệp Khê Thiến, kinh ngạc: “Thiến Thiến mua sách làm gì vậy?”“Học chữ.
55 An Nguyệt Quân… Bảo chủ Nguyệt gia bảo…Không phải hắn rất lạnh lùng ư? Không phải hắn rất kiêu ngạo ư? Không phải hắn luôn dùng nửa con mắt để nhìn thiên hạ ư? Một người như vậy sao có thể biến thành thế kia? Khuôn mặt tuyệt mỹ tha thiết cầu xin, cùng với sự dịu dàng làm cho lòng người tan chảy, thân thể run run, cả cánh tay cũng run, môi lại càng run rẩy kịch liệt! Một người như An Nguyệt Quân đã bị Diệp Khê Thiến hại thành ra như vậy!Tâm Diệp Khê Thiến tê liệt đau đớn, khóc ôm lấy An Nguyệt Quân, càng không ngừng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, Quân, thật xin lỗi…” Thật xin lỗi vì nàng tuỳ hứng.
56 Đêm đã khuya, không gian yên ắng. Bên trong ngự thư phòng của Hoàng cung Tử Nguyệt vương triều, Tử Hạo mặc áo Hoàng bào đang ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương.
57 Gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của An Nguyệt Quân giờ phút này đã nhuộm từng mảng mực đen, tuy nhiên càng làm nổi bật lên đôi môi đỏ bừng. Con ngươi đen lúng la lúng liếng không ngừng, giọng nói ngập tràn ai oán cùng không cam lòng, hắn mân mê miệng nhỏ, oán giận làm nũng: “Nương tử, nàng lại bắt nạt ta.
58 Trong tình huống mập mờ và lộn xộn, nam tử liếc Diệp Khê Thiến một cái, chẳng có bất kỳ cảm giác xấu hổ nào, vẫn cứ tiếp tục cử động. Cô gái trông thấy Diệp Khê Thiến thì hơi ngượng, toan dừng lại, nhưng cuối cùng vì người ở trên cứ tiếp tục nên bản thân vẫn đành thở dốc, trằn trọc.
59 Ôm chặt lấy Diệp Khê Thiến đang ăn bánh hạt sen vào ngực, tay An Nguyệt Quân kiểm tra toàn thân nàng từ trên xuống dưới, sốt sắng: “Nương tử, nàng không khoẻ ở đâu? Sao nàng không cho ta hay? Có phải đau lắm không?” Giọng nói run rẩy lo lắng thấy rõ.
60 Bóng trăng đổ xuống chiếu rọi trần gian, khung cảnh lung linh như mộng như ảo. Men theo đường mòn trong rừng, Diệp Khê Thiến đi về phía trước. Đường mò lấp loáng ánh trăng mờ mờ ảo ảo khiến người đi như lạc vào tiên cảnh.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 39