1 Editor: Mai Tuyết Vân
Ánh tà dương đỏ như máu, chiếu rọi xác chết khắp nơi trên mặt đất, từng bầy zombie quần áo tả tơi, bọn chúng nghe được mùi vị của máu tanh, cho dù gương mặt bị nghiền nát, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, bọn chúng hưng phấn và kích động.
2 Editor: Mai Tuyết Vân
"A Oánh, A Oánh, có em phải em đói bụng hay không, chúng ta dự trữ thức ăn không nhiều lắm, còn nước uống cũng không có, chỗ này anh còn một ít tiền, tất nhiên lúc quá mức, rất có thể anh sẽ lấy ra, em nhìn xem ở đó có một tên đồ tể bán thịt, chỗ của hắn ta nhất định sẽ có rất nhiều thức ăn, chúng ta hãy đi cầu xin hắn, để hắn cho chúng ta một ít thức ăn, hoặc là chúng ta đi mua của hắn cũng được, nơi này của họ không ngờ lại rất an toàn, chưa từng xảy ra tai họa, hắn cũng có thể bán đồ cho chúng ta, sẵn dịp khi đến nhà hắn lấy ít nước, hắn cũng sẽ không phản đối, em cảm thấy thế nào, A Oánh?’’
Ánh mặt trời chói mắt, chiếu lên hàng mi, cho dù có nhắm mắt lại, Bạch Nhược Oánh vẫn cảm nhận y như cũ, trời đang sáng.
3 Editor: Mai Tuyết Vân
Tiếp đó, Lý Hiển Nghiêu sẽ nói: chúng ta dự trữ thức ăn không nhiều lắm, còn nước uống cũng không có, chỗ này anh còn một ít tiền, tất nhiên lúc quá mức, rất có thể anh sẽ lấy ra, em nhìn xem ở đó có một tên đồ tể bán thịt, chỗ của hắn ta nhất định sẽ có rất nhiều thức ăn, chúng ta hãy đi cầu xin hắn, để hắn cho chúng ta một ít thức ăn, hoặc là chúng ta đi mua của hắn cũng được, nơi này của họ không ngờ lại rất an toàn, chưa từng xảy ra tai họa, hắn cũng có thể bán đồ cho chúng ta, sẵn dịp khi đến nhà hắn lấy ít nước, hắn cũng sẽ khôngphảnđối.
4 Editor: Mai Tuyết Vân
"A Oánh, A Oánh?" Tiếng kêu vội vàng gọi thần trí của cô về, quay sang nhìn gã đàn ông cô đã từng yêu.
"A Nghiêu, sao vậy?" Cô xoay người lại không có sự lớn tiếng, rất bình tĩnh nhìn hắn, nhưng Bạch Nhược Oánh biết rõ hận ý trong lòng cô chỉ có một mình cô biết.
5 Editor: Mai Tuyết Vân
"Được chứ, tôi có thể bán thịt khô cho anh, đi ra khỏi nhà có thể chăm sóc lẫn nhau thì không có vấn đề gì đâu, nước à, nơi này tôi cũng có, anh không cần phải khách sáo, muốn bao nhiêu đều được, nếu anh không có đủ bình chỗ tôi còn có đây.
6 Editor: Mai Tuyết Vân
"Mẹ ơi, mẹ nhỏ tiếng một chút, theo con xuống xe, con có việc muốn nói với mẹ. ’’ Nhìn mẹ của mình, rồi Lý Hiển Nghiêu đưa ngón trỏ lên chỉ ra bên ngoài.
7 Editor: Mai Tuyết Vân
Nhìn thấy ánh mắt của con trai, bà Lý càng khóc lớn tiếng thêm, "Hu hu, A Nghiêu, con sao thế này ở đây không có thuốc, huhu, A Oánh, cô mau cứu A Nghiêu đi, cô hãy đến van xin tên đồ tể đó để hắn cho chúng ta chút đồ ăn có được hay không, cô nhìn A Nghiêu đi dù cô vô cùng không thích mẹ nó nhưng hãy xem bộ dạng này của nó đi, hu hu A Nghiêu à.
8 Editor: Mai Tuyết Vân
Khi tên đồ tể quay đầu lại, không thấy người đàn bà dâm đãng đâu mà chỉ nhìn thấy một cô gái với vết thương chồng chất quỳ gối trước mặt mình.
9 "Tiểu Oánh, là con sao, Tiểu Oánh, con làm sao vậy, có bị thương không, nghe nói chỗ con ở xảy ra động đất, chúng ta làm thế nào cũng không liên lạc được với con, ba và mẹ con đều rất lo lắng, con không sao chứ, có bị dọa sợ hay không.
10 Editor : Mai Tuyết Vân
Ngồi ở trạm xe công cộng, nghĩ đến việc không lâu nữa sẽ đến tận thế, trong lòng Bạch Nhược Oánh có chút hỗn loạn, tưởng tượng là một chuyện, nhưng thật sự xảy ra thì lại là một chuyện khác, nếu như vậy lần này cô nên làm thế nào, chẳng lẽ còn bất lực hèn nhát giống như đời trước đến cuối cùng vẫn bị ném vào miệng zombie ư?
Không, lần này thì không thể, đời này cô nhất định phải sống cho thật tốt, còn phải phụng dưỡng ba mẹ mình, không biết đời trước ba mẹ cô thế nào, chỉ là thôi vậy, đời trước cô bất hiếu thì đời này cô sẽ trả lại.
11 Nhìn cây đao thời Đường trong tay, Bạch Nhược Oánh nghĩ thầm, thanh đao này làm sao người đàn ông kia có thể lọt qua được lớp kiểm tra để mang vào đây?
Thanh Đường đao giống như phát ra thứ ánh sáng đỏ nhạt, không hiểu vì sao cô có một loại cảm giác không tránh được giống như bị cuốn hút, làm Bạch Nhược Oánh sững sờ vươn tay ra cẩn thận vuốt ve thanh Đường đao này.
12 Nói về truyện chính, chúng ta sẽ đưa ống kính trở về trên người Bạch Nhược Oánh, lúc này Bạch Nhược Oánh đang ngủ say trên chuyến xe đường dài.
Khi ấy, “Đã đến trạm, đã đến trạm, mời xuống xe.
13 Xe cứu thương tới, Bạch Nhược Oánh được đưa vào bệnh viện, lúc này Bạch Nhược Oánh đã rơi vào trong một vùng tăm tối, cái gì cũng không biết.
Bà cụ ở quán trọ đưa cô vào bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra nói rằng không có gì đáng ngại, chẳng qua dinh dưỡng không đầy đủ dẫn đến việc hạ huyết áp, cuối cùng bà cụ nộp tiền viện phí rồi để bác sĩ chăm sóc Bạch Nhược Oánh, thấy thế bà cụ mới an tâm được một chút sau đó rời đi.
14 Nhìn bao quát không gian, đáy lòng thật sự rất kích động, cô ngồi trong không gian, hấp thụ linh khí cảm thấy toàn thân thoải mái, cứ như vậy mãi cho đến khi xe đến trạm Bạch Nhược Oánh vẫn chưa tỉnh lại.
15 Người đàn ông xui xẻo không hề biết đã bị theo dõi từ lâu.
Vất vả lắm mới tới được nơi cần đến, gã đàn ông không đợi được nữa đẩy người phụ nữ xuống, cảm giác mình đè phải bộ ngực nhô cao, người đàn ông cảm thấy máu mũi sắp chảy ra rồi.
16 Bạch Nhược Oánh lái xe, mang theo vài tấm thẻ tín dụng của mẹ mình rồi lên đường.
Mặc dù cô có không gian, nhưng chuyện lúc mạt thế lại khôn có cách nào đoán trước được.
17 Từ những việc đã thấy, thế giới nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng nếu nói sẽ xảy ra tình huống giống như lời con gái nói , vậy thì không phải thế giới này sẽ kết thúc sao?
Nhìn ánh mắt của ba mình, Bạch Nhược Oánh biết chuyện mình nói không phải bất kỳ ai cũng có thể tiếp nhận được.
18 Câu chuyện lại trở về với Lý Hiển Nghiêu, từ ngày đó trở về sau khi Lý Hiển Nghiêu chạy trốn đã cảm thấy mông của mình rất đau. Lái xe trên đường không dám nghỉ ngơi, mệt chết đi được nhưng vẫn rất đau.
19 Editor: Mai Tuyết Vân
Sau khi ông Bạch trả lại xe chở hàng, ông nhìn con gái mình: “Tiểu Oánh, hoàn cảnh của bác Hình chắc con cũng biết, hiện giờ trong nhà lão Hình cũng chỉ còn một mình ông ấy.
20 Editor: Mai Tuyết Vân
Nhìn thấy tình hình này, cô không hề nói gì, mà những người già trong nhà lại thất kinh bạt vía, ngồi xuống ghế salon. "Tiểu Oánh, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Bà Bạch không dám tin nhìn con gái của mình.