61 Tại Lạc An các. Có lẽ khoái trá vì mới trừng trị được một kẻ xấu, Diệp Khê Thiến rất vui vẻ, vừa ngân nga vài giai điệu vừa uống trà. “Nương tử, nàng cười gì thế?” Giọng nói trong vắt, mềm mại cất lên kèm theo chút vị chua.
62 Sáng sớm, không khí mát mẻ, mùi cỏ xanh rờn hoà cùng hương hoa thơm ngát khiến tinh thần con người ta thoải mái, dễ chịu. Thi Tiêu An cả đêm không chợp mắt chỉ vì một câu của Minh Nguyệt: “Tiểu thư, tình cảm giữa bảo chủ và phu nhân rất keo sơn!”.
63 “Ngươi là ai?” Giọng nói đông đặc, băng giá cực điểm truyền tới, mang theo hương máu tanh nồng nặc. Gió ngừng thổi. Giờ khắc này, mọi thứ đều im ắng…Tử Hạo xoay người.
64 Đêm khuya, Hoàng cung rộng lớn, nơi nơi đều yên ắng. Điện Chiêu Dương nằm tận sâu chốn thâm cung đương đèn dầu sáng rỡ, bên trong văng vẳng tiếng nói chuyện.
65 Thi Tiêu An hồng hộc chạy, vừa chạy vừa hỏi người hầu xung quanh biểu ca ở đâu. Vất vả lắm mới đến thư phòng, nàng ta chẳng thèm gõ cửa đã xông thẳng vào trong.
66 Mai Thanh các. Thi Lang nghe tin Thi Tiêu An bị thương liền vội chạy tới ngay. Trông nàng ta nằm thoi thóp trên giường, gương mặt tái nhợt, lòng y đau đớn tột cùng.
67 “Lăng Ba Vi Bộ? Thiên Nữ Tán Hoa? Hay Ngọc Nữ Tâm Kinh?” Diệp Khê Thiến hưng phấn tuôn hàng loạt cái tên trong phim võ hiệp từng xem. “Nương tử, nàng nói gì vậy?” An Nguyệt Quân ngơ ngác.
68 Đại phu vội vào Thấm Tuyết các, An Nguyệt Quân ngoan ngoãn nhường chỗ của mình cho đại phu. Hắn theo dõi kỹ quá trình đại phu chữa trị, đáy lòng thấp thỏm, mắt đẹp lo lắng khôn nguôi.
69 “Cô dịch dung?” Diệp Khê Thiến bình tĩnh hỏi: “Thu nhi đâu?”*dịch dung: hoá trang “Con bé đó ư? Chết rồi. ” Nghiên Tịch nhàn nhạt trả lời. Dường như giết người đối với nàng ta chỉ là chuyện bé như con kiến.
70 An Nguyệt Quân đi rồi, Đông nhi như không kìm nén nổi nữa, nước mắt rơi lã chã: “Tỷ tỷ, chuyện gì xảy ra vậy? Sau này có phải không còn Thu nhi nữa không?”“Đông nhi, Thu nhi vẫn luôn ở đây.
71 An Nguyệt Quân đi tới khúc quanh hành lang, dừng lại, mắt lạnh nhìn người phía trước, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”“Bảo chủ, bên trong đã sắp xếp xong rồi.
72 Ở biên giới Tử Nguyệt vương triều có Tà Y giáo. Ban đầu chỉ là một đám ô hợp, vì vậy các vị quân vương cao quý của Tử Nguyệt vương triều cũng không để vào mắt.
73 Tuy bảo hai người đi diệt Tà Y giáo nhưng thực chất chỉ cần một An Nguyệt Quân là đủ rồi. Khuôn mặt An Nguyệt Quân dù lạnh lùng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo tuyệt thế.
74 Gió ngừng thổi, thời gian đóng băng hệt như vẻ mặt từng người hiện diện nơi Vô U cốc. Ả xấu xí đó có gì hấp dẫn đến nỗi An Nguyệt Quân phải vì ả hy sinh? Hắn vô tình ư? Hắn tàn nhẫn ư? Mọi người so từng tin đồn với hình ảnh mình đang thấy, vô cùng hoang mang.
75 Tim An Nguyệt Quân đập thình thịch. Hắn xoay người, nỗi mong chờ dâng tận cả lên mắt. Nở một nụ cười héo hon, môi hắn chỉ nhả hai chữ: “Nương tử?”Dường như hiện giờ nói những từ khác cũng phí sức hắn.
76 Tức điên hồi cung, vào thư phòng, Tử Hạo vung tay gạt hết tấu chương trên long án xuống. *long án: bàn vuaNàng muốn chết đến vậy ư? Được, ta cho nàng như ý!Tử Hạo ngồi vào long ỷ, viết thánh chỉ.
77 Đôi mắt trợn trừng dần nhuốm sự sợ hãi, Tử Hạo thảng thốt kêu: “Ngươi…”Cả người An Nguyệt Quân lúc này đẫm máu, đồng tử màu tím dưới ánh mặt trời loé sáng kinh hồn khiến người thấy rợn tóc gáy, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên trong đó là nỗi bi ai thâm trầm và sự tuyệt vọng tột cùng.
78 Ngoan ngoãn được vài hôm, An Nguyệt Quân lại bắt đầu ầm ĩ. Hắn rúc trong chăn, mở to mắt như cô vợ nhỏ dỗi hờn, khụt khịt: “Nương tử, cho ta xuống giường đi.
79 Chiều hôm đó, rốt cuộc An Nguyệt Quân cũng được đặc xá xuống giường. Hắn bắt đầu quấn quít lấy Diệp Khê Thiến như thể sợ rời một bước là nàng lại mất tung mất tích.
80 Sợi tơ hồng được nhét vào tay Diệp Khê Thiến, đầu kia An Nguyệt Quân cầm, họ cùng bước ra ngoài. Lên kiệu, đi thẳng về Thấm Tuyết các, Diệp Khê Thiến được hỉ nương dìu vào trong chờ.