1 Hiên vương phủ, một cảnh mây đen vần vũ, u ám. Không khí cả vương phủ bị nén đến muốn nứt toạt, khiến ai cũng muốn tìm cách trốn khỏi áp lực này. Xoảng, xoảng!Trong Hiên Viên Các, phòng ngủ Hiên vương gia – cháu ruột yêu thương của Thái hậu Hoa Quốc, bọn nô tỳ hầu hạ vương gia đồng loạt quỳ xuống, chịu đựng cơn thịnh nộ của chủ tử phát tiết.
2 Bên cạnh đó, tại nơi duy nhất có thể ngắm Mặt Trời lặn trong rừng Ngọc Vân. Một thanh y thiếu niên ngồi trên tảng đá, tay cầm cốc trà nóng thơm ngào ngạt, ăn bánh, ngắm cảnh hoàng hôn xuống núi tuyệt đẹp.
3 Chạy hơn hai canh giờ vẫn chưa ra khỏi rừng Ngọc Vân. Ngọc Vân là khu rừng rậm tự nhiên có diện tích lớn nhất tứ quốc: Hoa Quốc, Đông Quốc, Thu Quốc và Thính Quốc.
4 Sáng sớm trong rừng Ngọc Vân thật yên tĩnh. Lắng tai nghe được cả tiếng nước chảy róc rách, tiếng cá vẫy nước bơi lượn. Xa xa, tiếng chim hót du dương giai điệu êm tai.
5 Mặt Trời gần lên đỉnh, cái nắng chói chang nóng bức khiến người lười biếng muốn tìm chỗ bóng mát nghỉ ngơi, uống cốc trà giải nhiệt. Sau hai canh giờ cuối cùng thoát khỏi rừng Ngọc Vân, chạy mất nửa canh giờ mới tìm được trấn nhỏ.
6 Mặt Trời nhanh chóng xuống núi để trả lại vùng trời đêm đầy sao cho Mặt Trăng chiếu rọi thứ ánh sáng ôn nhu, dịu dàng. Nhóm Nguyên Tịnh chạy rong khắp nơi suốt ba canh giờ, cuối cùng tìm được nhà trọ nghỉ qua đêm.
7 “Ò ó o o o o……. ”Một tiếng gà gáy điểm canh báo hiệu ngày mới sắp bắt đầu. Phố xá yên tĩnh dần không còn, thay vào đó là những tiếng động tưởng chừng như rất nhỏ.
8 Kinh thành Liêu Châu, Thu Quốc, về đêm đặc biệt sôi động, đèn hoa giăng sáng khắp nơi. Trên đường người người qua lại tấp nập, tiếng cười nói trò chuyện, tiếng rao bán hàng hóa, tiếng các cô nương hoa lâu gọi mời khách nhân,… náo nhiệt vô cùng.
9 “Hoàng cung gì mà to thế không biết, hại lão tử chẳng biết đường đâu mà mò. Con bà đứa nào xây cung điện này!” Sau khi chia tay Ngọc Phi, Nguyên Tịnh vẫn loay hoay với đường đi.
10 Mặt trời đã lên đỉnh hay nói đúng hơn đang là chính ngọ, người người đều bộn bề công việc làm ăn. Đường phố tấp nập người qua lại, tiếng ồn ào vang khắp nơi.
11 Nguyên Tịnh, Lạc Nguyệt Kỳ và Phùng Khiểu Khan được bố trí nghỉ ngơi ở sương phòng phía Tây dành cho khách đến chơi quí phủ. Ba người trên đường đến sương phòng là ba tâm trạng khác nhau.
12 Trên thảo nguyên mênh mông kéo dài đến tận đường chân trời, toàn bộ được phủ lên một màu xanh ngắt tươi tốt mát mẻ. Từng ngọn cỏ khẽ lay động theo cơn gió, dập dờn như cánh bướm.
13 Trên dưới Nguyên Gia nghe Lý tổng quản thông báo tin đại thiếu gia mở y xá trong phủ để chẩn bệnh cho tất cả mọi người, dù là hạ nhân làm việc trong nhà lớn hay hậu viện, kể cả là người làm việc hạ tiện cũng được chẩn đoán như bao người.
14 "Tịnh công tử, Tịnh công tử. . . !"- người vừa gọi với theo phía sau nhóm Nguyên Tịnh là giọng của nha hoàn Tiểu Thúy. Nàng ta cả gương mặt đều đỏ bừng vì phải chạy dưới trời nắng, một thân mồ hôi nhễ nhại, thở dốc chạy nhanh đến, lời nói do đó cũng đứt quãng không mạch lạc khiến người nghe không hiểu lời nàng muốn nói là gì "Không.
15 Khi mà mặt trời vẫn còn núp dưới bóng mây, sương đêm vẫn còn lửng lờ quanh khắp ngõ, bỗng từ đâu một tiếng hét kinh hồn vang lên vào lúc này tạo cho người nghe cảm giác thập phần quỷ dị.
16 Nguyên Tịnh hỏi xong câu đó liền không nói gì nữa, chỉ đứng lên nói là mình còn có việc xin đi trước. Khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, trong phòng liền rơi vào một mảnh yên tĩnh.
17 Đả tự: Biệt viện phía Đông do bỏ hoang đã nhiều năm, cây cói mộc lên um tùm, ban ngày ánh nắng không thể chiếu được xuống đất, lâu ngày không khí nơi đây vô cùng ẩm thấp, trong không khí còn truyền đến trận trận mùi hôi vô cùng khó ngửi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn
Số chương: 400