21
Hắn
nghĩ một chút rồi sải bước vào đại điện. Nhóm các đại thần cũng lục đục
xếp hàng theo vào sau, rất trật tự qui củ trở về vị trí của mình , ngồi
xuống !
Đám
nữ quyến sớm đã chờ trong điện vừa thấy bóng dáng nhiếp chính vương lập
tức quỳ xuống hành lễ.
22
Hiện
nay Long Chiêu và Thiên Diệu chính là hai chư hầu hùng mạnh nhất. Vậy
nên ngày thọ thần của hoàng đế Thiên Diệu, Long Chiêu phái sứ giả đến
chúc mừng cũng là chuyện chẳng có gì đáng kinh ngạc !
Trên ngai vàng, hoàng đế trầm giọng nói: " Cho bọn họ vào !"
Dẫn đầu đoàn người là một nam một nữ.
23
Lạc
Tử Dạ nheo mắt nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái. Xem cô ả này kìa, vừa
nói mình xong lại lén lút quét mắt về phía con heo kia, dáng vẻ giống
như đang nói " ta đã thể hiện, ngươi lập tức tới hoan hô "!
Lạc Tử Dạ lập tức hiểu ngay ra vấn đề! Ả công chúa này coi trọng Phượng Vô Trù nên mới cố ý ra oai với nàng.
24
Phượng Vô Trù lia mắt về phía nàng, con ngươi đen sâu thẳm phát ra tia sáng quỷ dị ' tình huống này thật quen thuộc ' ! Liều lĩnh bướng bỉnh, cao ngạo quật cường, đúng cái dáng vẻ ' lợn
chết không sợ nước sôi ' đây mà ! "Ốc đặc "? Tuy cũng không hiểu nàng
vừa nói cái gì, nhưng nhìn nét mặt này đoán cũng chẳng phải điều hay ho!
Con ngươi Phượng Vô Trù trầm xuống, hắn chậm rãi nâng tay phải lên, một
luồng khí tức cực đại nhanh chóng ngưng tụ lại quanh toàn thân nhấp nhô
cao hàng vạn trượng, hắn bất ngờ úp tay xuống đánh thẳng xuống sàn khiến cho toàn bộ đại điện rung như động đất.
25
Cả
đám người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, ngay cả nhiếp chính vương cuồng
ngạo từ lúc gặp Lạc Tử Dạ đến giờ cũng thấy bản thân ngu đi nhiều ,mày
kiếm khẽ xếch lên, tay nâng ly rượu, nhìn nàng có chút nghiền ngẫm!!
Dùng 'số lượng ' mà cũng có thể biên soạn ra một bản nhạc, không có lẽ
là định ca vũ chăng?
Nhóm đại thần, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ý này của thái tử.
26
Lúc
nàng cao giọng hát đến đoạn ' Âu zia ', cả người nhún một cái bật lên
giữa không trung hai tay giơ lên tạo hình chữ V thắng lợi!!!
" Phụt. .
27
Cũng
khiến cho người ta chẳng nghi ngờ gì nữa là nếu thái tử tiếp tục phát
chứng động kinh hát ca khúc buồn nôn đó thì rất có khả năng sẽ chọc cho
nhiếp chính vương điện hạ tức giận đến nỗi phát điên ngay tại chỗ !
Trong lòng ai nấy đều kinh hồn bạt vía, chỉ sợ giây tiếp theo kẻ đang
hát ' tiểu trái táo ' chớp mắt sẽ bị bổ đôi thành hai nửa ' đại trái táo ' mất thôi !
Nhưng thái tử lại giống như hoàn toàn không biết gì cả, vẫn hồn nhiên ôm mặt ngoáy trái nghẹo phải thẹn thùng cả buổi, ngẩng đầu lên lại làm cho người ta sợ hãi thêm lần nữa, nàng liếc mắt đưa tình với Phượng Vô Trù
sau đó lắc mông xoay eo , hai chân đạp lên đạp xuống như đang bơi tại
chỗ : " Chàng là quả táo nhỏ nhỏ, sao ta yêu mãi không cảm thấy chán !
Gương mặt đỏ đỏ khiến cho trái tim ta ấm áp, thắp sáng ngọn lửa sinh
mệnh của ta.
28
Mặc
cho nàng trừng mắt cả buổi, kết quả là người kia từ đầu tới cuối vẫn cứ
lạnh nhạt thờ ơ, tay nâng chén rượu, lông mày hơi nhếch, con ngươi lấp
lánh tia sáng màu vàng quỷ dị như đèn laze quét qua người Lạc Tử Dạ,
phảng phất như chúa tể cao cao tại thượng nhìn xuống một con kiến hôi,
đầy mỉa mai và khinh bỉ !
Giống như đang ngầm nói cho nàng biết, nơi này xảy ra chuyện gì cũng đều phải do hắn định đoạt.
29 Lạc Tử Dạ vốn không biết người nào là thất hoàng tử, đương nhiên cũng chẳng nhận được là ai với ai. Nàng liếc mắt quan sát một vòng, dựa theo cấp bậc, vị trí của nàng được xếp đầu tiên, ngồi phía dưới chính là các hoàng tử.
30 Khỏi phải nói, cơn tức giận trong lòng nàng lúc này cơ hồ có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh, hai mắt trừng trừng nhìn về phía Phượng Vô Trù, tựa như hai tòa núi lửa lúc nào cũng có thể phun ra vậy.
31 Nàng khẳng định bản thân không hề có ý định kháng chỉ. Chỉ tại lúc này khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Phượng Vô Trù hơi khom người cúi xuống kề sát mặt nàng, hơi thở nam tính như mê hương quẩn quanh bên tai, Lạc Tử Dạ bối rối nghiêng đầu, suýt thì đụng trúng khuôn mặt tuyệt diễm kia.
32 Diêm Liệt sửng sốt, trong lòng kỳ thực không hiểu tại sao thái tử lại như bóng ma trong lòng chủ tử nhà mình như vậy? Không giết cũng được, mà thả cũng thôi đi, đằng này lại còn sai người giám thị hắn làm gì không biết? Lại còn nói tối nay nhất định phải gặp? Nhất định, là nhất định đấy.
33
Long Ngạo Địch nghe xong dường như không
dám tin, tròng mắt lóe sáng lạnh lùng nhìn nàng!. Cũng không nói đồng ý
lấy hay không, công công thụ thụ gì cũng mặc kệ, trong lòng mặc định xem như chuyện đùa, giọng nói lạnh như băng ngọc: " Ý của thái tử hiển
nhiên là ngài biết Thiên tử lệnh đang nằm trong tay kẻ nào? Hơn nữa còn
rất chắc chắn?"
Lạc Tử Dạ cười khẩy, nhân lúc Long Ngạo Địch lơ đễnh dùng cây quạt nâng
cằm y lên, bộ mã như mấy tên ngỗ ngược tròng ghẹo thiếu nữ nhà lành,mắt
hoa đào híp lại tìm tòi thưởng thức.
34
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, mắt gườm gườm liếc xéo Diêm Liệt không nói một lời.
Diêm Liệt duỗi một cánh tay, nghiêng người về phía trước: " Thái tử, mời!"
Nhìn theo hướng y chỉ, Lạc Tử Dạ ngẩng đầu, loáng thoáng nhìn phía xa
hình như có bóng người! Phía góc tường lo ló đoạn lụa mỏng, đích thị là
xiêm y nữ tử.
35 Lạc Tử Dạ run rẩy, mới chỉ một ánh mắt lại khiến cho toàn thân nàng chấn động kịch liệt, một luồng khí tức mạnh mẽ vô cùng, thế kinh thiên, uy động địa, lan cuồn cuộn như những cơn lốc xoáy dữ dội khiến cho người ta phải toát mồ hôi lạnh.
36 Thoáng thấy hắn vung tay lên. Trong khoảnh khắc đó thời gian như bị đông cứng, dòng nước lơ lửng đến giữa không trung chớp mắt hóa thành vô số bọt nước nhỏ bé ngưng tụ thành những sợi băng mảnh như ngân châm.
37 Lạc Tử Dạ liếc nhìn gương mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ cay nghiệt, khóe miệng giật giật, lòng trộm nghĩ, con người này nhân sinh phát triển vặn vẹo, không hề giống người thường.
38
39
40