1
Bên trong Phong Ngữ lâu vô cùng xa hoa, một hồng y nữ tử tay kéo tay áo, miệng ngậm bút, mắt nhìn chăm chú vào con số trên sổ sách, lẩm bẩm trong miệng: “Tên đại hỗn đản Diệp Trúc Tuyên không có bản lĩnh tiếp quản Hồng Diệp trai, tên tiểu hỗn đản Diệp Hoa Ngâm suốt ngày chỉ biết gây rối, nơi quỷ quái Hồng Diệp trai này sớm muộn gì cũng có ngày ta dỡ xuống!” Nói hết câu, cây bút trong tay nữ tử cũng di chuyển, viết xuống một con số trên khoản nợ.
2
Một câu nói của người đó khiến Hoa Chi dừng động tác, ngơ ngác nhìn về phía người nói, đó là một nam tử trạc tuổi với Minh Sơ, một thân thuần trắng, nếu so sánh với Minh Sơ thì quần áo có vẻ giản dị hơn rất nhiều, hơn nữa trên bộ quần áo trắng đó còn in vài dấu tay bẩn không biết từ đâu ra, gương mặt sạch sẽ thanh tú, nếu không phải nam tử, hắn còn có phong phạm tiểu thư khuê các hơn Minh Sơ.
3
Đêm dài ko trăng, trên đỉnh đầu chỉ có vài ngôi sao không ai biết tên, vạn vật yên tĩnh, gió đêm lùa vào lầu các cô độc, trong không khí tĩnh mịch pha theo chút thê lương đó, một người bung dù, nhẹ nhàng chậm chạp đi tới trước cửa lầu các, tiếng đập cửa nặng nề dường như xuyên thấu màn đêm tĩnh mịch.
4
Không biết buổi đêm kia đã kéo dài bao lâu, cũng không biết trận lửa kia thiêu đốt đến bao giờ, có lẽ cho đến khi Minh Sơ cảm thấy nước mắt sắp cạn thì trên bức tường gạch bị tàn phá, mặt trời mới mọc lên.
5
Ngọn lửa thiêu rụi Hồng Diệp trai trong một buổi tối đã bị mọi người dập tắt, chẳng qua trạch viện phồn hoa trước kia giờ đây chỉ còn là bức tường đổ, tỏa ra mùi khét lẹt gay mũi, bưc tường cao đen sì ngoan cố không chịu ngã xuống tỏa ra làn khói đặc, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa nhỏ nhen nhóm, nhưng không còn gì để đốt nên tắt ngấm nhanh chóng.
6
Theo Trọng Sinh xuyên qua một con đường mòn, không lâu sau thì tới một rừng mai, Trọng Sinh đột nhiên như bị điểm huyệt dừng bước lại, bình tĩnh nhìn về phía lương đình giữa rừng mai nói: “Chủ nhân.
7
Trận chiến trong rừng mai có thể nói là trận chiến đặc sắc nhất mà Ly sứ giả được nhìn thấy từ lúc chào đời tới nay.
Trận chiến này, những sát thủ bình thường ẩn núp trong bóng tối tung ra thực lực chân chính, từng chiêu từng thức sắc bén mà tàn nhẫn, đó là công kích ngọc thạch câu phần*, không quan tâm đến bản thân mà chỉ muốn lấy đi tính mạng đối phương.
8
Hai mươi năm trước, giang hồ có tứ đại truyền kỳ, Hắc Y Khuynh Vân, Lãm Nguyệt thế gia.
Trong đó Hắc Y giáo thủ đoạn độc ác bị giang hồ chính đạo khinh thường, thuộc về tà đạo, bát đại thế gia đoan chính nghiêm minh cống hiến rất nhiều vì giang hồ chính nghĩa, được mọi người tôn kính, thuộc về chính đạo, mà Khuynh Vân Môn Lãm Nguyệt cung tác phong vừa chính vừa tà, khá gây tranh cãi.
9
Chuyện phát sinh trong nội viện Vạn Tượng sơn trang bên ngoài không ai biết, mọi người còn đang bàn luận trời đất, đang đợi đại hội, đang đợi Tố Thất công tử danh chấn thiên hạ.
10
Lúc này bên trong Vu lâu, Ly sứ giả gia nhập giúp Tố Thất thoải mái hơn rất nhiều, tay áo dài trong không trung tung bay bức lui sát thủ áo đen sang một bên, bên cạnh hắn Ly sứ giả thuận thế cầm Ly Hồn ô trong tay chống đỡ, trong ô vài sợi tơ sắc nhọn bắn thẳng về phía sát thủ áo đen.
11
Lúc tỉnh lại trời đã tối, Bạch Hoàng Chúc nhìn xung quanh một chút, bên cạnh không có một ai, trong phòng chỉ có ánh sáng ngọn đèn dầu tỏa ra, bốn phía rất yên tĩnh.
12
“Đại thiếu gia…” Dưới vẻ mặt của Bạch Hoàng Chúc cuối cùng Minh Sơ cũng đi lượm người về, ai ngờ lão nhân vừa được nhặt về một cái lập tức ôm lấy Bạch Hoàng Chúc kéo cũng không đi.
13
Cuối cùng tình huống chính là, Bạch Luyện ở phía trước đánh xe, trong xe ngựa có Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ… và ở giữa một đồ cưới đang ngồi lù lù.
14
Trời chiều không hề có sức sống, mặt đất phủ một màu ánh sáng tối mờ, dưới ánh hoàng hôn, trên mặt đất tối tăm là một tòa thành vẫn gần trong gang tấc, nhưng lại mất đi ý nghĩa ngày xưa.
15
Giang hồ có bát đại thế gia, theo thứ tự là Ngôn, Minh, Bạch, Phi, Sở, Hồng, Phong, Lâu. Bát đại thế gia luôn nổi tiếng trên giang hồ vì sự công chính nghiêm minh, dẫn đầu toàn bộ chính đạo đối kháng Hắc Y giáo.
16
Dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ, cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, một người mặc cẩm y màu đỏ tía đi vào phòng.
Đó là một vị trung niên nam tử xem ra hơn năm mươi tuổi, không phúc hậu như những người trạc tuổi khác mà hắn rất gầy, gầy đến mức còn nhìn thấy cả xương.
17
Nếu như nói những ngày tháng ở Hồng Diệp trai thoải mái, thì ở Bạch gia có thể được gọi là vô cùng thoải mái.
Cuộc sống tiêu tiền như nước ở Hồng Diệp trai tất nhiên thoải mái, nhưng vẫn mang theo rất nhiều phiền não.
18
Vì thế cảnh đập vào mắt Minh Sơ khi trở lại viện của Bạch Hoàng Chúc là Bạch Hoàng Chúc đang bị một vị phu nhân khoảng ba mươi tuổi nắm chặt hai tay.
19
Trước khi Minh Sơ đến phòng thu chi hỗ trợ Bạch Hoàng Chúc đã từng nghiêm túc hỏi nàng, vì sao biết rõ Thẩm Bích Nguyệt cố ý tách nàng ra nhưng vẫn đồng ý đến đó.
20
Edit: Sabj
“Nghĩa mẫu, Hoàng Chúc. ” Bạch Hoàng Quyết cười gật đầu với hai người, đến gần rồi nói, “Con chỉ đến thăm Hoàng Chúc, nhiều ngày như vậy không biết sức khỏe đệ ấy đã tốt hơn chưa.