21
Edit: Sabj
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm Bạch Hoàng Chúc khó có thể phát hiện, Minh Sơ trốn phía sau bình phong chỉ kịp nghe thấy một tiếng xé gió, đợi đến lúc Minh Sơ liều lĩnh lao ra thì chỉ nhìn thấy một bóng trắng từ cửa lắc mình rời đi.
22
Edit: Sabj
“Chàng nói vật này từ trên người người kia rơi xuống?” Ngữ khí của Minh Sơ hơi kì lạ, ánh mắt nhìn Bạch Hoàng Chúc cũng mang theo vài suy nghĩ khó có thể nói rõ.
23
Edit: Sabj
Bạch Hoàng Chúc một mình ở trong tiểu viện chờ rồi lại đợi, cuối cùng lại chờ thấy cảnh tượng Minh Sơ và Cảnh Ly vai kề vai đi vào, miếng điểm tâm Bạch Hoàng Chúc vừa đưa vào miệng trong nháy mắt thiếu chút nữa phun ra.
24
Edit: Sabj
Trong trí nhớ của Bạch Hoàng Chúc, Mộ Thâm Viện là một trạch viện rất lớn, có chút hoang vắng. Nhưng từ trước tới nay đó không phải nơi giam cầm, bởi vì ở đó có tám đứa trẻ, những người thừa kế của bát đại thế gia.
25
Edit: Sabj
Lúc này bên trong đại sảnh Bạch gia đã chứa đầy người, trong đó gia chủ Bạch gia Bạch Võ Sơn đứng ở trung tâm cứng rắn nói với người đối điện: “Ta không quan tâm Sở gia các ngươi nghĩ thế nào, Bạch gia ta chắc chắn sẽ không tham gia trận chiến chống lại Hắc Y giáo.
26
Edit: Sabj
Sau một hồi luống cuống tay chân Bạch Võ Sơn mới đưa được Bạch Hoàng Chúc về giường, đợi đại phu xem mạch xong mới phân phó hạ nhân đi sắc thuốc.
27
Edit: Sabj
Lúc Túc Huyền và Bạch Võ Sơn chạy tới nơi, trong viện chỉ còn lại một mình Minh Sơ đang kinh ngạc đứng im tại chỗ, bên cạnh là dấu vết đánh nhau hỗn độn.
28
Edit: Sabj
“Thật không ngờ, Bạch đại thiếu gia vô dụng theo lời đồn lại là người cố chấp như vậy. ” Bạch Hoàng Lân dần dần phản ứng kịp, hừ lạnh một tiếng rồi lại bày ra vẻ mặt thờ ơ.
29
Edit: Sabj
Ngày hôm đó trong đại sảnh Bạch gia có thể nói là còn náo nhiệt hơn ngày hôm trước, chỉ vì Bạch Võ Sơn đã bất cẩn đáp ứng Túc Huyền hợp tác với thất đại thế gia đối phó với Hắc Y giáo.
30
Trong lòng Bạch Hoàng Chúc dâng lên một nỗi buồn nhàn nhạt, hắn nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Trọng Sinh khẽ cười hỏi: “Trọng Sinh, vì sao ngươi không đi?”
Trọng Sinh lặng lẽ đứng im tại chỗ, vẫn không mở miệng.
31
“Của ta… ” Bạch Hoàng Chúc cúi đầu nói.
“Ta biết là của chàng, nếu không con chim kia cũng sẽ không đứng trên đầu chàng. ” Minh Sơ híp mắt, tiếp tục hỏi: “Ta muốn hỏi thư đó là ai gửi cho chàng ? Vì sao phải gửi cho chàng? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, vừa nhìn Cảnh Ly vừa nhìn Minh Sơ nói: “Nàng xem đi.
32 Đồng tử Minh Sơ hơi co lại, lúc này nàng đã lùi đến chỗ cái bàn, cầm bút và sách trên bàn ném về phía Doanh Cơ, Doanh Cơ chỉ hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo lao vào trong phòng, tốc độ kia nhanh đến mức làm người có võ công không đến nỗi kém như Minh Sơ cũng không thể thấy rõ.
33 Minh Sơ biết lần này dữ nhiều lành ít, nàng đứng sau lưng Bạch Hoàng Chúc thì thầm với hắn: “Vì sao chàng lại một mình tới đây? Trọng Sinh đâu? Cảnh Ly ca ca đâu?”
Động tác của Bạch Hoàng Chúc vẫn không ngừng lại, một mặt né tránh công kích của Doanh Cơ, một mặt mở miệng: “Trọng Sinh và Cảnh Ly vẫn đang ở chỗ của ta, sợ là một lát nữa sẽ không tới đây.
34 Trọng Sinh xuất hiện, Doanh Cơ chỉ suy nghĩ một lát rồi cười lạnh: “Được lắm. ”
Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ đều không hiểu ý câu “Được lắm” của nàng ta, cho đến khi Doanh Cơ đột nhiên ra tay, dùng tốc độ nhanh chóng vọt tới trước mặt hai người rồi nắm lấy vai Minh Sơ.
35 “Đủ rồi!” Thẩm Bích Nguyệt mở miệng, giọng nói hơi khàn.
Minh Sơ đứng bên cạnh Thẩm Bích Nguyệt, ngước mắt thì thấy trong mắt nàng hàm chứa nước mắt.
36 Minh Sơ nhìn dáng vẻ uất ức của Bạch Hoàng Chúc thì nhịn không được vừa bực mình vừa buồn cười, mặc dù nàng đã bị lừa thương tâm lâu như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.
37 Nghe thấy câu nói này của Bạch Hoàng Lân, trong chốc lát Minh Sơ cũng không biết nên tiếp tục thế nào.
Không thấy Minh Sơ trả lời, Bạch Hoàng Lân lại cho rằng Minh Sơ quá mức thương tâm nên nói không ra lời, vì vậy hắn cúi thấp đầu muốn đi vào trong.
38 Lúc này chỗ của Thẩm Bích Nguyệt đã loạn cào cào, cảnh tượng khi Bạch tiểu thiếu gia Bạch Hoàng Lân tới đó là một đám người bận rộn đi tới đi lui, Bạch Hoàng Quyết đang canh giữ ngoài cửa phòng Thẩm Bích Nguyệt.
39 “Dừng lại” đoàn xe đang đi bị tiếng kêu này chặn lại, người đánh xe không khỏi dò xét, đằng trước có mấy chục người, trên tay mỗi người đều lăm lăm vũ khí hùng hổ đứng giữa đường, hắn quýnh lên, vội vàng nói với người đằng sau: “Mọi người cẩn thận, có sơn tặc, chúng ta tiến lên.
40
“Vì sao?” Minh Sơ nhìn chăm chú vào mấy người trong phòng, trong mắt ẩn ẩn hàm chứa sự phẫn nộ.
Mấy người đó đều im lặng không nói, Thẩm Bích Nguyệt lặng lẽ nhìn Bạch Hoàng Chúc, niềm vui mất rồi lại có được vẫn chưa hoàn toàn tan biến, còn Bạch Hoàng Quyết và Bạch Hoàng Lân song song nhìn chằm chằm Minh Sơ, trên mặt Bạch Hoàng Quyết vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như mọi ngày, còn Bạch Hoàng Lân vẫn là gương mặt hờ hững.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17