1 Di đẩy cánh cửa, bước vào quán. Cái rét căm căm cuối tháng Giêng bám trên những ngón tay cứng đờ. Bóng đèn vàng trong những cái chụp đèn bằng mây chao đi chao lại, không gian tối trầm.
2 “Có nhà không?”“Có. ” Di trả lời Phương rồi từ ban công bước vào nhà. Ngồi lọt thỏm trong cái nệm lười phồng căng, cô đặt điện thoại xuống đất, uống một ngụm sữa và chờ những bước chân lộp cộp của Phương trên cầu thang gỗ.
3 Cô gái ở căn nhà đối diện lại ôm chăn ra ban công ngồi. Vũ có thể đoán được như vậy bởi mùi thịt nướng đã bay tới, mùi của sả, hành lá và những giọt dầu hào rớt trên vỉ nướng bắt đầu cháy khét.
4 Vẫn là số ẩn đang gọi và đoạn nhạc chuông đơn sắc của Di vang lên tẻ nhạt. Ngoại ô lùi lại phía sau lưng Di, một ngày qua đi thật vội. Di ngả người trên ghế taxi, cắm earphone vào điện thoại rồi bấm nút trả lời.
5 Vũ loạng choạng bước đi trong ngõ, đôi giày Ý hàng hiệu phát ra những tiếng lộp cộp liên hồi, hai thái dương nhức nhối. Những bước chân đan vào nhau khiến cho vệt bóng nơi mũi giày loang qua loang lại như pháo hoa trước mắt.
6 Thy hét toáng lên trong nhà tắm: “Ai thế anh? Nhanh lên, em sắp tuột tay rồi. ”“Nhầm nhà. ” Phương cáu kỉnh chạy vội vào trong. Cái áo len ướt nhẹp của nó nằm trên sàn.
7 Thằng Phong lại gọi điện. Chắc nó tò mò về cuộc gặp tối qua. Vũ không muốn nhắc đến chuyện đó và càng không muốn nhắc đến chiếc giày nên nhấn nút im lặng, mặc kệ cái điện thoại rung trong túi quần.
8 Di nhìn theo cái dáng thẩn thơ của anh chàng ném giày cho đến khi anh ta đóng cửa quán. Cảm giác vừa bực bội vừa buồn cười, tội nghiệp khiến cho Di phân vân.
9 Tiếng nhạc trong quán dưới nhà nhỏ dần, khách đã lục tục ra về. Vũ đứng trên ban công nhìn xuống. Sự băn khoăn khó nói hay nỗi lo về đôi giày ba ngàn đô của thằng bạn khiến cho anh trăn trở trên giường, không sao ngủ được.
10 Ánh nắng buổi sáng bắt đầu ửng lên trên con đường họ đi qua. Cây cỏ hai bên đường xanh mướt. Dưới ánh nắng mặt trời vẫn còn rất dịu dàng trong tiết đầu xuân, màu xanh đó bỗng trở nên trong suốt, có cảm giác như nếu nhìn kĩ sẽ thấy từng phiến lá là một mảnh ngọc bích mềm mại.
11 Vũ trở về thành phố buổi sáng ngày hôm sau. Cô gái sofa gật đầu với anh rồi chui lên xe ngồi trước, ngả đầu vào cửa sổ, kéo khăn che mặt trong lúc anh tạm biệt mọi người.
12 Di mở va li lấy khăn bông lau tóc rồi lại ra ngồi ở ban công. Nếu không có ban công nhà đối diện thì tầm nhìn của Di chắc rộng hơn thế này. Mùa đông ở đây vẫn lạnh và khô.
13 Vũ bước vào quán khi cơn mưa cuối mùa lạnh giá lắc rắc rơi. Áo khoác của anh thấm nước. Vũ vừa vuốt lại mớ tóc ướt mưa vừa chùi giày vào thảm. Trên sân khấu, cô ca sĩ da màu đang ngồi trên ghế, mái tóc xoăn xõa tung dưới vành mũ amish, bàn tay với những móng nhỏ sơn đen nắm chặt lấy mic, bên cạnh là anh chàng xỏ khuyên đen đang ôm cây guitar.
14 Di không muốn dừng lại nữa, cô sẽ chạy, chạy mãi, cho đến lúc cô hòa tan vào cơn mưa này, đến lúc những giọt nước buốt lạnh làm cô đông cứng. Ký ức chỉ kéo về trong những cơn say, khi sự chuếnh choáng làm cho Di bất động trên giường và làm lu mờ ý thức của cô.
15 Đã hơn một giờ đêm. Tiếng mưa rơi thưa hơn nhưng đều đặn. Ba người vẫn ngồi trên chiếc ghế bên ngoài cửa quán. Cô phục vụ cuộn mình trong cái chăn rải sofa lấy từ trong quán.
16 Di bừng tỉnh trên giường khi tia nắng cuối mùa đông rọi qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt cô. Anh chàng hàng xóm ngồi đối diện với cô ở bậu cửa đã biến mất như ảo ảnh.
17 Mẹ nói rằng bà đã gặp cô ta, cô gái với đôi mắt vờ như “vô tội” và mái tóc dài lộn xộn. Cô gái đoảng đến nỗi không biết lấy nước và giấy ăn ở đâu trong chính nhà mình.
18 Di muốn tháo cái khăn quàng cổ của anh ta ra nhưng anh ta không những không đồng ý mà còn cương quyết không để cô giải thích. Cơn sốt quay lại làm cho Di như mê man với cái khăn của anh ta quấn kín quanh cổ.
19 Thu hét lên, lao ra phía cửa: “Ông cút ngay, tôi làm gì có bố, làm gì có trách nhiệm với ai, từ giờ một xu ông cũng đừng mong lấy!”Lão ta nghe thấy câu đó liền gầm lên giận dữ, đôi mặt dài và to mà lão cho Thu từ lúc nó chào đời giờ ngự trên mặt lão lờ đờ, mệt mỏi nhưng ngầu đỏ và long sòng sọc.
20 Di bật cười. Lần đầu tiên cô vừa nói chuyện vừa cười với Vũ, thân quen như một người bạn lâu ngày không gặp. “Không biết rồi ai sẽ ở ban công đối diện nhà tôi nhỉ?”“Cô tò mò lắm à?”“Thì lo, không hiểu rồi họ có ném cái gì đó sang phá cái chậu hoa đặc biệt của tôi nữa không.