21 Suốt cả ngày hôm đó, Di không thấy Vũ đâu. Cô định nói với mọi người về việc Vũ sẽ rời đi sớm. Quán không đông lắm. Di giúp Thu và Vinh chạy bàn một hồi thì hết việc.
22 Vũ chở Di và giỏ hoa tím về nhà. Những muộn phiền trong lòng anh như bay đi hết cùng với nụ cười của Di. Có phải anh đã biết tình cảm của hai người xa lạ thì nên được gọi là gì? Vũ đã thắc mắc tại sao lúc Di nóng như hòn than vì sốt cô lại nằm dưới nệm chứ không chịu lên giường.
23 Di muốn nghe điện thoại. Bởi cô muốn nói với đầu máy bên kia rằng hãy nói “A lô”, hãy hỏi: “Có phải Di đang nghe máy không?”. Một cuộc đối thoại thì nên như thế.
24 Chắc giờ này Di lại ra ngồi ở ban công. Cô sẽ quàng cái khăn màu gì nhỉ? Vũ dựa đầu vào cửa kính xe nhìn ra ngoài. Bầu trời tối thẫm, ánh trăng rọi sáng những lùm cây hai bên đường.
25 Di khuấy nồi cháo trên bếp. Đó là món duy nhất cô học được từ Vũ sau hai tuần nằm trên giường dưỡng bệnh. Chẳng ai cấm được hai người ăn sáng cùng nhau, một người ăn bánh mì và một người ăn cháo sườn cả.
26 Vũ biết rằng Di ghét nhất những người trễ hẹn nhưng lần thứ hai hẹn với cô, anh vẫn không đến. Anh gửi một người lạ chưa từng gặp bánh mì, bơ, sữa ấm và sợi dây chuyền la Paix cho cô.