1 Chuyển ngữ: nhoclubu***Đêm nay thời tiết thật tệ. Ngủ thẳng đến nửa đêm, trời quả thật đổ mưa, dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa to, đúng thật như vậy.
2 Chuyển ngữ: nhoclubu***Mới ra hành lang, lại một tia chớp đánh xuống, màn đêm bị xé rách bởi tia chớp chợt sáng lên như ban ngày. Sở Du nhanh chóng chạy về hướng xe của mình, còn chưa chạy đến nơi, mưa như đá đã kéo tới đây, mỗi một hạt mưa như roi da quất vào trên người, đau đớn.
3 Chuyển ngữ: nhoclubu***Đêm khuya, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, chăm chú nhìn ba chữ màu đỏ “đang phẫu thuật” kia, vẻ mặt anh ảm đạm.
4 Chuyển ngữ: nhoclubu***Cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành, anh nhìn đèn phòng phẫu thật, quyết định đến hỏi thăm cảnh sát về tình hình cụ thể và chi tiết của vụ tai nạn.
5 Chuyển ngữ: nhoclubu***Mãi cho đến bây giờ, anh vẫn cho rằng được quen biết với Tô Mân đúng là một dịp tình cờ tuyệt đẹp. Đó là sáu năm trước. Sáu năm trước, một người bạn của anh muốn tổ chức buổi dã ngoại, một nhóm mười mấy người chạy ra ngoại ô chơi, dựng lều trại, nhóm lửa nướng thức ăn, chuẩn bị tận hưởng một cuối tuần thoải mái.
6 Chuyển ngữ: nhoclubu***Rốt cuộc mưa cũng ngừng, cảnh vật bên ngoài xơ xác. Đợi suốt đêm, Sở Du cũng khá mệt mỏi, đành phải ngồi lên ghế chợp mắt một chút.
7 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du xuống taxi, thời gian vừa đúng giờ đi làm, anh hòa theo dòng người tràn vào thang máy. Anh đang công tác ở một văn phòng luật sư sự vụ nổi tiếng, năm nay 31 tuổi, 18 tuổi đậu đại học, chuyên ngành pháp luật, sau khi tốt nghiệp đại học anh lại bồi dưỡng thêm 3 năm, trước sau tốn thời gian bảy năm, đến năm 25 tuổi thì chính thức thi đậu giấy phép luật sư trở thành luật sư đủ tư cách hành nghề, năm nay là năm thứ sáu.
8 Chuyển ngữ: nhoclubu ***Buổi tối. Sở Du dừng xe, đến trước cửa khách sạn đã hẹn với Từ Mỹ Quân. Anh vốn không muốn đến, muốn đến bệnh viện thăm Tô Mân, nhưng nghĩ lại đã hẹn với Từ Mỹ Quân một tuần trước rồi, bây giờ từ chối cũng có hơi khó, cho nên đành phải đến đây.
9 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười, ung dung trả lời bà Từ: “Hai chúng cháu tôn trọng nhau, tới thời điểm chín muồi tự nhiên sẽ kết thôi.
10 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du vội vàng chạy đến bệnh viện. Anh đẩy cửa phòng bệnh xem Tô Mân trước, thấy cô còn chưa tỉnh, dưới ánh sáng lạnh lẽo vô cảm trong phòng bệnh, khuôn mặt cô xinh đẹp mà lạnh lùng như điêu khắc.
11 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du nằm trên giường nuôi bệnh nhân ở bên cạnh, các khớp giường có hơi lỏng lẻo, động đậy một chút liền phát ra tiếng kẽo kẹt, anh nhanh chóng nghiêng đầu, sợ phiền đến cô, vừa nhìn Tô Mân, cô vẫn lặng lẽ ngủ, hệt như đứa trẻ không có tâm sự.
12 Chuyển ngữ: nhoclubu***Tần Phong kinh ngạc, “Con nói gì?”Sở Du do dự một chút, cuối cùng anh nói: “Mẹ, Tiểu Mân đã trở về rồi. ”Anh kể chuyện tối qua ẹ biết, Tần Phong nghe mà kinh ngạc.
13 Chuyển ngữ: nhoclubu***Một tuần sau. Sáng sớm tinh mơ. Cửa thang máy mở ra, Sở Du đi tới, anh khách sáo chào hỏi người y tá đang đứng trước bàn chỉnh lý lại đồ đạc, “Buổi sáng tốt lành.
14 Chuyển ngữ: nhoclubu***Lúc đầu Sở Du còn tưởng mình nghe nhầm, em đang gọi anh sao?Anh nhìn cô: “Tiểu Mân?”Tô Mân chớp chớp mắt, lại gọi một tiếng: “Sở Du.
15 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du và bác sĩ đồng thời kinh ngạc nhìn Tô Mân, quả nhiên cô tò mò nhìn họ, cô sợ sệt hỏi Sở Du: “Cho hỏi sao em lại ở đây? Đây là bệnh viện mà, em… đã xảy ra chuyện gì vậy?”Lời này cô nói rất dè dặt, tay nắm chăn, trong mắt tràn ngập bất an.
16 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du đứng trong phòng làm việc của bác sĩ Trần, bác sĩ Trần đang phân tích kết quả hội chẩn của mấy bác sĩ khác cho anh nghe. Lời của bác sĩ Trần có chút nuối tiếc: “Luật sư Sở, đúng là vợ anh bị mất trí nhớ.
17 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du có chút không hiểu: “Vậy bác sĩ muốn nói gì với tôi? Ý của bác sĩ là cô ấy đang giả bộ? Đóng vai mất trí nhớ?”Bác sĩ lắc đầu: “Không không không, tôi không có ý này.
18 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du đẩy cửa ra, chào Tô Mân như không có chuyện gì: “Tiểu Mân. ” Tô Mân đang xem tivi, vừa nhìn thấy anh bước vào, vẻ mặt lập tức vui vẻ, vui vẻ hệt như đứa bé đến giờ tan học thấy phụ huynh đến đón vậy.
19 Chuyển ngữ: nhoclubu***Sở Du đi mua cơm, Tô Mân một mình xem ti vi cảm thấy rất chán. Anh ở đây, trong phòng bệnh có không khí tươi mới, anh đi rồi, phòng bệnh yên lặng, cô lập tức cảm thấy rõ ràng trống rỗng.
20 Chuyển ngữ: nhoclubu***Từ Mỹ Quân cẩn thận dừng xe lại, cô ngẩng đầu nhìn phòng bệnh trong tòa nhà. Tô Mân làm xong phẫu thuật cũng đã một tuần, một tuần này, Sở Du liền ở lỳ trong bệnh viện.