1 1. Cái gọi là đăng ký…Sau khi Đường tiên sinh trải qua quãng đường theo đuổi vợ dài lâu và quanh co, rốt cuộc cũng có ngày này, một ngày vô cùng tốt đẹp.
2 1. Nuôi chóTrước đây Tô Tiểu Miêu đã từng nuôi một con chó. Cô tình cờ thấy nó trên đường, là chú chó Bắc Kinh [1] nhỏ rất xinh, bốn cái chân ngắn ngủn, cả người trắng như tuyết, tiếng kêu rất vang, khí thế oai phong, chỉ có điều nó bị què một chân sau, chắc là vì sinh ra đã kém cỏi như thế nên nó bị chủ nhân vứt bỏ.
3 Vào giây phút quyết định kết hôn với Đường Kính, Tô Tiểu Miêu còn có giác ngộ xâm nhập tiếp xúc với người đàn ông này. “Xâm nhập tiếp xúc” ấy, đương nhiên không chỉ trên tinh thần, dù theo cách nói của cô, cô hoàn toàn không ngại cả đời đều duy trì “xâm nhập tiếp xúc” trên tinh thần với anh.
4 Tắm rửa xong, mặc áo tắm, Tô Tiểu Miêu cẩn thận mở cửa rồi đi ra ngoài, biểu tình nghiêm túc chỉ kém đi nghiêm. (đi mốt hai mốt đó)Đường Kính nhìn cô, cảm thấy bộ dáng người máy này thật sự rất khôi hài, nhưng tuyệt đối không thể cười ra tiếng, vịt chết tới tay rồi cũng có thể bay mà.
5 Một thân ảnh nhỏ bé linh hoạt đang trượt trên ván trượt, dừng lại ngay trước cửa bệnh viện, nhấc chân xuống từ ván trượt, thuận tay thu nó lại, sau đó chạy vào đại sảnh bệnh viện.
6 Một tiếng nói vang lên, ngoài Tô Tiểu Miêu ra thì những người khác trong phòng bệnh đều chấn động, loạt soạt quay đầu về phía người mới đến, ánh mắt tuyệt đối là mong chờ và tôn kính.
7 “Khi nào thì trở về từ Mĩ thế?”“Mới về, còn chưa quen múi giờ đây, ” dừng một chút, người đàn ông tiến lên, ánh mắt mang ý cười nhìn cô: “Tô tiểu thư, gặp anh, em không cảm thấy gì sao?”Tô Tiểu Miêu nở nụ cười, nụ cười tràn đầy vui sướng và chân thành.
8 “Thật sự không cần anh đưa về?” Dật Thăng đứng dưới lầu, trong tay cầm chìa khóa xe. “Không cần thật mà. ”Tiểu Miêu nhìn anh, cô đi ra vội quá, hại anh còn chưa kịp lấy quần áo, chỉ mặc chiếc áo len mỏng ở nhà, thấy dáng vẻ gầy gầy này của anh cũng không phải là loại có thể chống chọi với gió táp mưa sa, cô không thể để anh bị cảm được.
9 Chỉ là một tiếng “Ồ” trầm trầm, nhưng đối với một người đàn ông có lời nói là vàng thì cũng đủ để ra hiệu. Ý ngầm của nó chính là: nói tiếp. Vì đã hiểu biết rất rõ ý nghĩa đằng sau tiếng nói đó, nên quản lý Hoàng lại tiếp tục.
10 Đinh Dật Thăng dựa trên trực giác nghề nghiệp của mình, không chỉ một lần nhắc nhở Tô Tiểu Miêu: ‘em nên nói chuyện rõ ràng với con gái của chú Dư đi’.
11 Người đàn ông đẩy cửa vào nhà, lỗ mãng vứt chìa khóa xe lên bàn, cởi áo khoác âu phục văng lên sofa, đi đến quầy bar tự rót ình một cốc nước đá, rồi uống một ngụm lớn.
12 Quy luật nghỉ ngơi bình thường là vào đêm tối, những quy luật khác đều không đáng nói. Thực ra chuyện làm vợ làm chồng cũng chỉ khoảng hơn mười phút, nhưng khi mưa tạnh mây tan, vẫn còn một chút cảm giác tuyệt vời, không khí quyến rũ vây quanh, lắng đọng lại một thời gian, mới có thể chuyển tới trạng thái bình thường.
13 Tô Tiểu Miêu cảm thấy rất nhiều móng vuốt đang vây quanh gãi gãi mình. Ngứa ah, thật ngứa quá ah. Bệnh nghề nghiệp của phóng viên lại trỗi dậy, dây thần kinh mê tin đồn đang hưng phấn không thể trấn áp được.
14 Ngày hôm sau, Tô Tiểu Miêu bị triệu vào văn phòng lãnh đạo, nhận được một nhiệm vụ vô cùng quỷ dị do lãnh đạo sai khiến. Vị lãnh đạo này không phải sếp trực tiếp Đinh Duyên của cô, mà là sếp trực tiếp của sếp trực tiếp của Tô Tiểu Miêu, khoảng năm, sáu mươi tuổi, khuôn mặt tròn vành vạnh, nụ cười hòa ái, hiền lành, vừa thấy Tô Tiểu Miêu tiến vào, lãnh đạo lại càng tươi cười lễ phép hơn.
15 Ngay cạnh văn phòng của Đường Kính chính là phòng nghỉ. Là một phòng lớn trong tòa nhà cao tầng, có đủ cả phòng ngủ, buồng vệ sinh, phòng bếp và quầy bar, ngoài diện tích hơi nhỏ ra thì cũng không khác mấy so với phòng sang trong khách sạn, vẫn có thể xem là một chỗ ở tốt.
16 Kì Hiên an ủi anh vài câu. Chuyện của Đường gia rất phức tạp, người ngoài như anh cũng không giúp được gì, chỉ có thể đứng trên góc độ một người bạn để khuyên nhủ anh.
17 Hai tháng sau, Đường Kính cơ bản đã khỏi hẳn. Anh khỏe lại, Tô Tiểu Miêu cũng khôi phục trạng thái vui vẻ. Nhân tiện báo cáo một chút, buổi tối hôm đó của hai người, có thể dùng bốn chữ để hình dung: thật sự hài hòa…Về những tình huống nhỏ nhặt khác, chúng ta có thể không kể đến.
18 Sắc trời đã nhập vào đêm tối. Ánh đèn được bật sáng trưng trong bệnh viện của Đường gia, bác sĩ và các y tá đều đang vội vàng bận rộn, đơn giản là một giờ trước có một bệnh nhân đặc biệt tới đây.
19 Cô không được chuẩn bị tâm lý, vì thế lảo đảo một chút, bị anh đẩy ngã xuống đất. Một tay chống xuống đất, nền bê tông thô ráp chà sát vào lòng bàn tay mềm mại của cô, để lại mấy vết trầy xước.
20 Một buổi tang lễ. Đường Dịch làm việc, dù về hiệu suất hay quy mô, đều chỉ có thể dùng từ kinh sợ để hình dung. Tuy rằng bị đứng giữa nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu của vô số người, nhưng tang lễ của Đường gia, được Đường Dịch tổ chức trang trọng chưa từng thấy, có thể tương đương với một sự kiện lớn.