1 "Bạn cùng bàn của tôi"
Tác giả: Đường Tuyết (lớp 2)
Bạn cùng bàn của tôi tên là Lê Ngữ Băng, một cậu bé vô cùng đáng ghét. Tại sao tôi lại ghét cậu ấy? Bởi vì ông nội hứa với tôi, nếu kết quả thi của tôi xếp thứ nhất lớp thì ông sẽ đưa tôi đi Disneyland chơi.
2 Đường Tuyết nhặt được chiếc bút bi đỏ liền dùng chiếc bút này tô tô vẽ vẽ, cô viết 100 điểm vào sách bài tập của mình, rồi viết 0 điểm vào sách bài tập của Lê Ngữ Băng.
3 Đường Tuyết sắp sinh nhật, trước đó một tuần đã thông báo với Lê Ngữ Băng, yêu cầu cầu chuẩn bị quà.
Lê Ngữ Băng không muốn hao tâm tổn trí vào sinh nhật người kia, ban đầu chỉ định gấp máy bay giấy làm quà đối phó.
4 Đường Tuyết bị Lê Ngữ Băng hù sắp chết, ngoan ngoãn được hai ngày, ngày thứ ba, khi cô bảo Lê Ngữ Băng mua socola trứng cho mình, cô còn phá lệ đưa Lê Ngữ Băng vỏ trứng, bày tỏ sự quan tâm nhân đạo với cậu.
5 Cô giáo Triệu đưa lớp Đường Tuyết đi tham quan trang trại nuôi gà.
Trang trại nuôi gà rất thối, Đường Tuyết gần như sắp ngạt thở, hồn lìa khỏi xác.
6 Hiệu trưởng Đường cho rằng, con bé Đường Tuyết suốt ngày gây chuyện thị phi, hơn phân nửa là do quá rảnh rỗi.
Ông sẽ tìm chút việc để cô làm.
Việc học phụ đạo linh tinh tạm thời không cần, tự ông có thể bổ túc cho cô.
7 Vốn dĩ Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng cùng báo danh trượt băng nghệ thuật, tuy nhiên chỉ sau vài lần, hai người họ đã mỗi người một ngả. Theo đề nghị của câu lạc bộ, Đường Tuyết đi học trượt băng tốc độ vòng ngắn, còn Lê Ngữ Băng bị một huấn luyện viên của câu lạc bộ băng cầu(*) nhìn trúng, bắt cóc cậu đi học băng cầu.
8 . . .
Trong ấn tượng của Đường Tuyết, thời thơ ấu của cô luôn có một người tên là Lê Ngữ Băng. Mỗi góc của hồi ức đều khắc tên của cậu, hình bóng của cậu.
9 Trường đại học Đường Tuyết thi tuyển chính là Đại học liên kết thành phố Lâm, gọi tắt là Lâm Đại. Tiền thân của trường là bảy trường cao đẳng trong thành phố.
10 Chỗ Đường Tuyết ở là ký túc xá mới xây sau khi bảy trường sát nhập, phòng bốn người, có điều hòa và phòng vệ sinh riêng. Tính cả cô thì phòng đã có ba người chuyển vào, hai người kia lần lượt là Triệu Cần và Diệp Liễu Oanh, đều học ngành kỹ thuật trường nông nghiệp.
11 Đường Tuyết giống như chim non vừa lột xác, mất một tuần để thích ứng với hoàn cảnh mới, thói quen sinh hoạt mới ổn định một chút đã bị xe khách đưa tới nơi huấn luyện quân sự cách trường học hơn trăm kilomet.
12 Đường Tuyết được đưa tới phòng họp trên tầng ba.
Quản lý Ngô đẩy cửa, ra hiệu cho cô đi vào, Đường Tuyết cảm thấy hơi là lạ, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, quản lý Ngô đã đẩy nhẹ một cái, cô cứ như vậy mà bước vào phòng.
13 Giờ cơm chiều, Đường Tuyết kể chuyện tình cờ gặp lại bạn tiểu học ở sân trượt băng cho Liêu Chấn Vũ và Hạ Mộng Hoan nghe.
Người từng bị bạn đè đầu cưỡi cổ, đến khi gặp lại, người ta công thành danh toại, bạn tầm thường vô vi(*), loại chênh lệch rõ như ban ngày này, chính là sự sỉ nhục với bạn.
14 Lê Ngữ Băng phát hiện, sau nhiều năm không gặp, Đường Tuyết một chút cũng không thay đổi.
Vẫn cứ vô lại như vậy.
. . .
Giữa trưa tan học, Đường Tuyết lại nhận được điện thoại của Lê Ngữ Băng, yêu cầu cô đến viện Thiên văn học tìm cậu, sau đó hai người cùng tới căn tin.
15 Mặt Đường Tuyết không biểu cảm nhìn ba người đang ngồi, "Quấy rầy, tạm biệt. " Nói xong xoay người rời đi.
Đi chưa được bao xa lại quay về, mặt tối sầm, hung hăng kéo Liêu Chấn Vũ khỏi chỗ: "Tớ thấy cậu không không muốn lăn lộn nữa rồi!" Vừa nói vừa lôi cậu ta ra ngoài, không biết muốn tới xó nào tra tấn cậu ta.
16 Khẩu xương này chưa gặm sạch, vẫn còn rất nhiều dấu răng.
Lê Ngữ Băng dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng Đường Tuyết gặm xương, miệng đầy dầu mỡ.
17 Đường Tuyết ngủ tiếp một giấc thật sâu, buổi sáng mở mắt ra, phát hiện Hạ Mộng Hoan đã rời giường, trong phòng thoang thoảng mùi sữa đậu nành và bánh quẩy.
18 Đường Tuyết vào một gian phòng có tiếng nhạc. Dù đôi tai cảm âm(*) không tốt cũng biết tiếng nhạc này do đàn cổ đánh ra, giai điệu du dương êm ái, tựa như suối chảy róc rách.
19 Lê Ngữ Băng ỷ vào ưu thế chân dài, không đợi Đường Tuyết chạy ra khỏi sân vận động đã tóm được người.
Cậu kéo Đường Tuyết vào trong góc, đẩy vào tường, một tay kéo hai tay cô qua đỉnh đầu, bàn tay giữ chặt cổ tay cô.
20 Hôm sau là chủ nhật.
Buổi sáng Lê Ngữ Băng tham gia hoạt động cắt băng khai trương sân trượt băng trong nhà của Câu lạc bộ Kiêu Long. Người này mặc tây trang đeo cà vạt, "nhân mô cẩu dạng"(*).