1 Con bé chết tiệt này, mày có làm việc nhanh đi không thì bảo!Bỗng một bàn tay chai sạn tàn nhẫn giáng mạnh vào khuôn mặt non nớt của một cô bé mười hai tuổi.
2 Mối quan hệ giữa cha nuôi và Tuyết Liên - mẹ Tú Long cũng dần được hé mở. Bà ấy thường đến nhà cô chơi, thậm chí còn làm hết tất cả việc nhà giúp cô. Cô thường lăng xăng chạy quanh bà ấy để trò chuyện, hai người có vẻ rất tâm đầu ý hợp, cứ ở cạnh nhau là cười đùa vui vẻ.
3 Những ngày tiếp theo anh tới nhà chở cô đến trường đều đặn như cơm bữa, không bao giờ để cô đứng chờ quá hai phút. Có lẽ vì ở bên cạnh anh quá nhiều, có lẽ vì được anh ôm quá nhiều nên mùi hương quen thuộc trên người anh tự lúc nào đã quấn quít trong trí óc cô.
4 Giờ ra chơi tiết 2, cô ra ghế đá ngồi chờ anh, không dám chạy đi lung tung nữa. Tay cô chống vào ghế, chân đá lơ đễnh mấy cành cây khô dưới chân. Đá một thôi một hồi, đá qua đá lại mà vẫn chẳng thấy anh đến.
5 Cô đứng trước mặt anh, tay trái ôm bó hoa giữ trước ngực, tay phải mân mê mái tóc dài. Hình như không dám nhìn thẳng vào mặt anh, hơi cúi đầu, mũi chân trái khẽ di nhẹ xuống đất.
6 Nghĩa trang, 12 giờ đêm. Sương rơi. Lạnh. Trên tấm bia mộ vô tri vô giác gắn ảnh một người phụ nữ trung niên với nụ cười tươi rói. Nhìn bà trông rất giống ai đó.
7 Vì đi tìm Tử Di cả ngày hôm đó Tú Long đã bỏ học. Kết quả: Bị đình chỉ học tập ba ngày. Tử Di biết tin, cầm gối phi vào người anh, mắng anh té tát:- Tìm em làm gì chứ? Anh biết thừa việc học rất quan trọng! Trong mắt thầy cô, anh là một học sinh ưu tú như thế nào hả? Giờ xảy ra cơ sự này, anh có biết mẹ thất vọng về anh lắm không??!!- Em muốn mắng muốn chửi thì cứ việc.
8 Năm đó, vườn hoa lưu ly tàn tạ xơ xác sau một trận mưa gió bão bùng. Đêm đó mưa tuôn xối xả, gió thổi không ngừng, cây cối thay nhau gãy rạp thì đương nhiên, những đóa hoa lưu ly mong manh đó sao có thể chống chọi được.
9 Xung quanh tối đen như mực, Tử Di mệt mỏi mở mắt, có mùi ẩm mốc trong không khí rất khó ngửi. Cô khịt khịt mũi, nhăn nhó mặt mày, cố động đậy chân tay nhưng bất lực, ai đó đã trói cô trên một cái ghế gỗ.
10 Hôm nay là tròn ba ngày Tử Di mất tích, cảnh sát đã vào cuộc từ lâu nhưng tin tức về Tử Di vẫn bặt vô âm tín. Số lượng thông tin Tú Long cung cấp cho cảnh sát là quá ít ỏi, dù đã có được ảnh chân dung của cô, có được các mối quan hệ xung quanh Tử Di, cảnh sát cũng không điều tra được ai có thù oán gì với cô.
11 Tú Long nói cô nên ở lại dưỡng sức thêm một ngày. Tử Di không đồng ý, nhõng nhẽo anh, bắt anh đưa mình về bằng được. Anh chỉ xoađầu cô rồi cười cười, cưng nựng một cô nhóc 15 tuổi như con nít.
12 - Tử Di, mau quay về với anh! Tan học rồi em còn muốn đi đâu?Giọng điệu của anh có phần khó chịu và tức giận, cô khẽ cười vì đang cố tình trêu tức anh.
13 Hạnh phúc của cô hiện giờ là sự tồn tại của anh. Nhưng bây giờ anh đi rồi, hạnh phúc cũng buông tay cô mà trôi xa. . . Cô đang cố tỏ ra vui vẻ, cô đang cố gượng cười.
14 Có rất nhiều chàng trai tốt theo đuổi Tử Di. Chỉ là rất khó khăn để mở lòng với họ vì trái tim cô tồn tại một vết thương rất khó lành, vết thương đó vẫn thường rỉ máu theo năm tháng.
15 Cô cứng đờ người, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trên tay cô bạn:- Cậu có nhìn nhầm không?- Nhầm là nhầm thế nào. Thực ra bọn tớ đã nghi ngờ từ lâu nhưng hôm nay nhìn thấy ảnh chụp mới dám tin!Trong mấy tấm ảnh đều chỉ thấy được nửa khuôn mặt thoáng vẻ lạnh lùng của anh, tay trong tay tình tứ với một bóng hồng.
16 ''Tử Di, mau ra đây với anh nào, anh có một thứ rất hay muốn cho em xem!''''Tử Di, có chịu nghe lời anh đội mũ vào không hả? Trời thì nắng chang chang mà em lại đi đầu trần.
17 Tình yêu, hóa ra là đau đớn như thế. Cô ngàn trăm lần vẫn không hiểu tại sao anh lại không cần đến cô nữa. Có lẽ anh đã chán ghét cô và bên cạnh anh đã có người khác.
18 - Khanh, hôm nay không đi chơi với Đỗ Ninh à? - Tử Di vừa ngồi chơi game vừa hỏi cô bạn thân. Hà Khanh đang ôm gối nằm bẹp dí trên giường, mặt mũi buồn như đưa đám.
19 Bắt đầu từ hôm Tử Di xảy ra chuyện, Thiên Long lại càng quan tâm đến cô hơn nữa. Cho đến một hôm, anh bất ngờ nói lời tỏ tình. Cô bối rối:- Em gái anh không muốn em làm người yêu anh đâu! - Cô ngượng ngùng nói, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
20 - Tối qua sao anh gọi mãi không nghe máy? - Thiên Long hỏi, tuy anh rất giận nhưng vẫn không thể nặng lời với cô. - Anh phải biết là trong đó rất ồn ào.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115