1 "Reng. . . . Reng. . . . " tiếng vang lớn từ chiếc đồng hồ bấm thẻ truyền ra. Có vài nhân viên vừa bấm thẻ xong, mặc dù bị tiếng chuông báo giờ reo ồn ào, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy phiền về vấn đề này, tựa như âm thanh này cũng đã rất quen thuộc với họ vậy.
2 Một mình Uông Bội Nhu đi trên đường, gió lạnh thổi vào từ cổ áo của cô xuống, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh chút nào. Bởi vì, hiện tại trong lòng của cô còn lạnh hơn so với thời tiết rét lạnh này!"Tại sao vậy?" Cô không ngừng tự hỏi mình "Tại sao mình đã bỏ ra nhiều như vậy, lại không có được hồi báo?"Tại sao không ai chịu dẫn cô đi cùng, cho cô một lễ tình nhân vui vẻ và không cô đơn vậy?Mong muốn của cô không nhiều lắm, chỉ muốn chia sẻ một chút hạnh phúc với người khác mà thôi, thật đó!Khi còn bé thì cô chỉ ở nhà lủi thủi đọc sách một mình nên không cảm thấy buồn, nhưng khi đã vào trung học và đại học, cô thấy bạn bè có người yêu , trông thấy bọn họ đắm chìm trong thế giới hạnh phúc, khiến cho cô cảm thấy rất ngưỡng mộ.
3 Dục Quảng đúng hẹn lái xe tới đến nhà của Uông Bội Nhu, rõ ràng hắn đã xuất phát sớm hơn dự định, nhưng bởi vì khó kiếm được một chỗ đậu xe, nên đành trễ hẹn ba phút.
4 Dục Quảng lễ độ hỏi cô: "Em muốn đi đâu?"Uông Bội Nhu bị hỏi bất ngờ nên cũng không biết phải trả lời như thế nào. Thời còn đi học, cô phải sớm đi làm thêm để kiếm tiền, cho nên kia cũng không đi đâu chơi qua; Sau khi tốt nghiệp đi làm, mặc dù cô có ngày nghỉ, nhưng bởi vì thường ngày phải giúp đỡ đồng nghiệp, nên ngày nghỉ cô phải đi làm thêm giờ.
5 Trời mới tờ mờ sáng Triển Dục Quảng mới cảm thấy buồn ngủ, lại bị người phụ nữ bên cạnh ngọ nguậy đánh thức. "Em sao thế?""Không có gì, thì ngủ tiếp đi!" Cô không phát hiện hắn cả đêm không ngủ, Uông Bội Nhu rất thỏa mãn từ trong khuỷu tay của hắn bò dậy.
6 khi đã dùng sức lôi kéo Triển Dục Quảng chạy được khoảng nửa tiếng, Uông Bội Nhu mới thở dốc, phì phò quay đầu lại hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!" Ah? Hắn cũng muốn hỏi cô muốn hắn làm cái gì đó!Triển Dục Quảng buồn cười, dùng tay chỉ chỉ bàn tay của mình còn đang bị cô nắm.
7 "Cô ấy vui vẻ tiếp nhận chứ?!" Lạc Tiêu Dao nghi ngờ hỏi. "Dĩ nhiên!" Triển Dục Quảng trả lời. "Sau khi cô ấy đến đây, cậu hãy tỉ mỉ hướng dẫn cô ấy, để cô ấy có cảm giác thoải mái như đang ở nhà !"Sao? Cô ấy đến đây làm việc, cũng không phải đam đương chức vụ cao cấp gì, tại sao phải cho cô ấy cảm thấy thoải mái như đang ở nhà chứ?Lạc Tiêu Dao còn chưa có nói ra nghi vấn trong lòng, Triển Dục Quảng đã tự động trả lời.
8 Triển Dục Quảng hỏa tốc chạy tới!Hắn vừa nghe thấy Uông Bội Nhu khóc lóc kể lể trong lòng hắn liền biết rõ, người gây ra tai họa chính là hai bậc trưởng bối nhà hắn, hai người đã giở trò quỷ ở sau lưng hắn !"Tiêu Dao, cậu mau giúp tôi cảnh cáo hai người kia, nói hai người đó nên an phận một chút, nếu không.
9 Đi đến New Zealand, vẫn chưa quen với cuộc sống tại đây, khiến lòng Uông Bội Nhu cứ lo lắng không yên. "Uông Uông, cô sẽ ngủ chung phòng với tôi!" Kha Điềm Điềm là người đi tu nghiệp cùng đợt với cô, cô ấy nằm trên giường lớn vui vẻ nói: "Wa.
10 Mỗi năm chỉ có một ngày lễ tình nhân. Công ty "Món quà đặc biệt ngày Valentine" năm nay làm ăn rất thịnh vượng, khách hàng xếp hàng muốn thuê tình nhân nhiều đến đếm không xuể.