1 Hàn Vũ Tường, một nhà nhiếp ảnh trẻ trác tuyệt bất phàm, tác phẩm của anh đã nhiều lần đạt được giải thưởng quốc tế. Tuy nhiên, tính cách lại có chút cô tịch, thích một mình độc lai độc vãng, công việc nhiếp ảnh cũng chỉ là vì linh cảm đột nhiên tới cùng hứng thú nhất thời, anh chẳng những có thành quả xuất sắc, còn có một khuôn mặt đẹp trai tới mức làm cho nam nhân cũng sẽ sinh lòng hâm mộ, đương nhiên trong lòng các cô gái trở thành một bạch mã vương tử tuấn tú, nhưng là, bên người một mỹ nam tử như vậy lại không hề có một cô bạn gái, cũng có lẽ ánh mắt của anh quá cao.
2 Triều Đường, Công Nguyên năm 903. “Nguyệt nhi! Nguyệt nhi! Chớ giục ngựa chạy nhanh như vậy! Rất nguy hiểm!” Nam tử cưỡi trên con ngựa nâu đen dặn dò.
3 “Cái gì?! Đây là… là tẩm cung của ngươi? Sao lúc ngươi có ý định cho ta lại không nói?” Mộng Nguyệt toàn bộ cảm xúc mừng rỡ đều bị quét sạch, ngược lại có một loại cảm giác bị lừa gạt nghẹn dâng.
4 Quỷ vương nói không lại Mộng Nguyệt, rốt cuộc thành toàn cho nàng. Lúc quỷ vương đang duyệt đồ văn, đột nhiên quay lại hướng Mộng Nguyệt nói: “Khi ta nghỉ ngơi, ngươi nhớ không được dùng dạ minh châu soi tới gần mặt ta.
5 Mộng Nguyệt bị cảm giác kỳ diệu này làm uốn ngất xỉu, thân thể mảnh mai hơi run rẩy, chính mình giống như rơi vào trong con nước xoáy tình yêu đứng không vững, muốn bắt lấy một điểm trụ, rất tự nhiên đưa tay vuốt lên mái tóc dài màu lam mềm mại của quỷ vương.
6 Ánh mặt trời vừa hiện lên, quỷ vương liền đem Mộng Nguyệt đang ngủ say đánh thức, khiến cho nàng có chút bất mãn. Quỷ vương dùng thanh âm trầm thấp ôn nhu nói: “Nguyệt nhi, ta có lễ vật muốn đưa cho nàng”, liền nhẹ nhàng lôi kéo nàng hướng tới tầng cao nhất thành bảo bay đi, nhu hòa để tay Mộng Nguyệt xuống, chỉ chỉ cánh cửa: “Đẩy ra xem một chút đi, hy vọng nàng thích.
7 Trong thời gian ngắn, Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca, mang theo thương tâm cùng nhung nhớ trở về nhà sau nửa năm xa vắng, lão nhân trong nhà nghe được tin Mộng Nguyệt không về, đả kích rất lớn, bội cảm thương tâm.
8 Đêm đã khuya, Mộng Nguyệt biết rõ quỷ vương sẽ không trở lại, song nàng vẫn chuẩn bị thức ăn cùng rượu nồng bồi quỷ vương, mong đợi hắn trở lại. Ở trong quỷ bảo, trừ tỷ tỷ kết nghĩa mới vừa bệnh nặng qua đời ra, quỷ vương chính là người thân cận duy nhất của nàng, cũng là hình bóng yêu thương trong lòng Mộng Nguyệt.
9 “Tể tướng đại nhân! Đây là sao? Nhanh mở cửa!!……” Mộng Nguyệt ở trong không gian đen đặc vô cùng sợ hãi, đáp lại tiếng gọi la của nàng chỉ có tiếng cười đắc ý càng ngày càng xa.
10 Chờ sau khi Mộng Nguyệt đã say ngủ, quỷ vương gọi quỷ Tể tướng vào chính điện. “Ngươi là người thông minh, hẳn đã đoán được mục đích ta gọi ngươi tới, không có sự cho phép của ta, tự mình giết loài người ở yêu ma quỷ giới chúng ta là phạm tội gì?”Quỷ Tể tướng nghe xong, nhất thời trên người dâng lên một tầng mồ hôi lạnh, đưa tay xoa xoa đi mồ hôi trên trán, vội vã kính cẩn trả lời: “Thưa vương thượng, là tử tội.
11 Chờ đến khi mấy người Mộng Hạo tỉnh, đã đang ở trong hang ổ cường đạo, phỉ thủ(thủ lĩnh bọn phỉ nhân) bưng chén rượu lên, cười híp mắt nói: “Huynh đệ, các ngươi tỉnh? Mau tới, uống chút rượu cho ấm áp.
12 Đêm đó, Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca quay lại quỷ bảo, vội vàng gõ cửa, cầu khẩn nói: “Mộng Nguyệt! Mở cửa nhanh a! Đệ đệ của muội bởi vì nhớ muội mà bệnh nặng không dậy nổi, hắn trước khi chết muốn gặp muội lần cuối, chẳng lẽ muội cứ như vậy ngoan tâm, không niệm tình tỷ đệ, thành toàn ong muốn cuối cùng của Mộng Hạo sao? Mở cửa nhanh a! Trễ nữa chỉ sợ sẽ không còn kịp!!”Mộng Nguyệt sau khi nghe, khẩn cầu quỷ vương ình ra ngoài lần cuối cùng, dù sao tình tỷ đệ từ thưở nhỏ thân thiết nặng sâu, sau khi lam cầu thủy tinh rơi vỡ, nàng cũng không còn được tùy thời tùy nơi nhìn thấy hoàn cảnh người thân, Mộng Nguyệt có biết bao nhớ người nhà, nhất là đệ đệ mình yêu thương nhất….
13 “Nếu các ngươi đều là gạt ta, đệ đệ cũng không phải bị bệnh, ta phải trở về thôi. Ta đã đáp ứng vương, trước khi trăng lặn phải trở về, đã nói phải giữ tín, đệ đệ bảo trọng.
14 Lúc này, Mộng Nguyệt bộc bạch hết với biểu ca: “Ta luôn luôn xem ngươi là đại ca, nếu không có cuộc hành trình lần này qua sa mạc, không có sự xuất hiện của vương, có lẽ, ta có thể đã trở thành vợ của ngươi, căn bản sẽ không thể hiểu tình yêu thật sự là gì, sẽ cùng ngươi tương nhu dĩ mạt*, bình yên đạm bạc hết cả cuộc đời, nhưng là bởi vì vương xuất hiện, mới khiến cho cuộc sống bình thường của ta không còn là tầm thường nữa, trở nên thực sự có ý nghĩa, biểu ca hãy tha thứ cho ta! Quên ta đi.
15 Quỷ vương hết sức không yên, đi đi lại lại bên trong cửa thành, sốt ruột lo lắng, trong lòng nhức nhối buồn âu, “Nguyệt nhi đi lâu như vậy, làm sao lại mãi vẫn chưa trở về?”, nhớ mong mà không ngừng nhìn vào ma huyễn thạch.
16 Mộng Nguyệt nhìn hành động này của quỷ vương, ngoại trừ cảm động ra, còn là thật nhiều thật nhiều đau lòng, ta đối với vương như thế, vương vẫn như thường lệ đối với ta bảo vệ cùng ôn nhu, từng giây từng phút yêu thương bảo hộ ta, chẳng lẽ ta thật sai lầm rồi?! Ta.
17 Quỷ vương mặc dù đang mất gần hết pháp lực, vẫn phát ra một loại khí thế nộ uy cao cường, ai cũng hiểu đạo lý con lạc đà gầy sắp chết so ra vẫn cao to hơn đại mã.
18 Đèn đỏ ngoài phòng giải phẫu bệnh viện Môn Thủ vụt tắt, cánh cửa phòng mở ra, đạo diễn cùng mọi người trong đoàn đang ngồi liền bật dậy, nóng nảy lo lắng chạy đến hỏi: “Bác sĩ! Thế nào rồi?”“Hô hấp đã ngưng, nhịp tim dừng lại.