1 Giữa biển Thái Bình Dương có một mảnh lục địa, nơi này thuộc trung tâm Thái Bình Dương ,bởi vì quá hẻo lánh ,cơ hồ không có một ai biết được. Nói là một mảnh lục địa, kì thật địa phương này được hình thành từ vô số đảo nhỏ.
2 Bảy năm sau!Qua bảy năm Nguyệt Vũ đã lớn lên trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, ngũ quan còn chưa phát triển hoàn toàn, mà hình dáng đã nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, có thể ngẫm được vài năm nữa sẽ trở nên tuyệt sắc như thế nào!Một thân khí chất lãnh tuyệt cao ngạo thay thế cho dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên năm nào, không còn nhìn thấy nụ cười tựa thiên sứ ấm áp ngày xưa nữa.
3 Nguyệt Hoa đại lục, một thế giới bất đồng với Địa Cầu, tồn tại ở một thời không khác. Nơi đó không giống Địa Cầu có nhiều quy củ như vậy, cường giả vi tôn trở thành tín ngưỡng của bọn họ.
4 Lúc này, khi ngất xỉu, trong đầu Nguyệt Vũ một mảnh hỗn loạn, một lượng lớn trí nhớ không thuộc về nàng như thủy triều vọt tới. Thời gian trôi qua thật lâu, lúc Nguyệt Vũ tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
5 Mấy ngày nay, Nguyệt Vũ sống trong viện thật sự rất thanh nhàn, không có người đến quấy rầy mình. Ngay cả “Song Phách” Cùng “Song Kiều” trước kia thường khi dễ Nguyệt Vũ cũng không thấy đến.
6 Lúc này đã đến giữa trưa, Nguyệt Vũ tính đi ăn chút gì đó. Nhưng khi nàng vừa mới đứng lên tính đi hướng phòng bếp, liền nghe thấy bên ngoài một trận tiếng bước chân hỗn độn.
7 Vô Quy Sâm Lâm ở phía sau Dạ thành Dạ gia, thuộc loại Cửu U nhất mạch, là phiến rừng rậm cực kì nguy hiểm, nơi cũng như tên, đi vào liền không ra được.
8 Không được bao lâu, tính tình táo bạo Hỏa Dực Cuồng Sư rốt cục không nhẫn nại được nữa. Không cho Nguyệt Vũ có thời gian phản ứng, vừa ra tay chính là phun tới một ngụm hỏa diễm.
9 Bên trong Vô Quy Sâm Lâm kỳ thật so với tưởng tượng của mọi người khác biệt rất lớn! Thế nhân vẫn đều cho rằng Vô Quy Sâm Lâm là một nơi âm trầm, khủng bố đến cực điểm.
10 Lúc Nguyệt Vũ quan sát tiểu nam hài kia, tiểu nam hài cũng đang nhìn Nguyệt Vũ. Khi hắn thấy những gì biểu đạt trong ánh mắt của Nguyệt Vũ thì cảm thấy thật vừa lòng.
11 Tu luyện bất kể năm tháng. Vài ngày sau, Nguyệt Vũ rốt cục từ từ chuyển tỉnh. Trong vài ngày tại đây, bản mạng khế ước thú của nàng, cũng chính là Triệt, vẫn bồi bên cạnh, lẳng lặng bảo hộ nàng.
12 Bằng vào quyền lợi của “khách nhân Quý phủ”, Nguyệt Vũ thoải mái ăn rất nhiều ở phòng bếp, chuyện này nếu bằng thân phận phế vật trước kia là không có khả năng phát sinh! Tuy nói trước kia luôn có người đưa cơm tới tiểu viện, nhưng đó là cho người ăn sao? Hạ nhân ăn đều so với nàng không biết hảo bao nhiêu lần! Dạ gia này quả nhiên xem nàng còn không bằng lợn cẩu!Ôm theo lương thực vơ vét được ở phòng bếp, Nguyệt Vũ liền quay về tiểu viện.
13 Hậu viện Dạ gia, trên cơ bản là địa phương bị Dạ gia quên lãng. Bởi vì hậu viện là nơi ở của một số hạ nhân cùng đồ đạc lặt vặt không trọng yếu. Mà tại đây có rất nhiều tiểu viện, trong đó có một tiểu viện rách nát đến mức không chịu nổi.
14 Đều nói mấy địa phương như khách sạn linh tinh là nơi thu thập thông tin tình báo rất tốt, lập tức, Nguyệt Vũ liền dựa vào trí nhớ đi đến một khách sạn được hoan nghênh nhất Dạ thành.
15 “Xú tiểu tử, lão đại của chúng ta bảo ngươi đứng lên có nghe thấy không? Không muốn sống nữa có phải hay không?:” Một tên nam nhân đầu to não teo vẻ mặt đáng khinh quơ tay múa chân quát thiếu niên đang cúi đầu ngồi trước bàn, ánh mắt không biết suy nghĩ cái gì…Nhưng mà thiếu niên dường như không hề nghe thấy, vẫn như cũ không có chút động tác.
16 Từ đầu tới đuôi, Nguyệt Vũ cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm, chính là lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh, không chút dao động. Hắn hiện tại, tựa hồ đã không còn bao nhiêu thứ có thể dễ dàng khiêu khích cảm xúc của hắn!Đây xem như một loại trưởng thành đi!Thấy mọi người thập phần hợp tác ngậm miệng, mấy tên kia ngạo khí càng bốc cao, quả thực đem không ai bì nổi suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn! Vì thế làm lão đại Dạ Minh lại mở miệng :“Xú tiểu tử, lời bổn đại gia nói,ngươi có nghe hay không? Hiện tại đâu, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất , vừa tự tát mình, vừa nói ‘’Đại gia ta sai lầm rồi’’ đến khi bổn đại gia vừa lòng mới thôi, bổn đại gia sẽ không so đo với ngươi!” Lời nói tràn ngập sự khinh bỉ, thương hại, mở miệng, ngậm miệng đều là bổn đại gia, làm cho hàn ý trong mắt Nguyệt Vũ càng ngày càng sâu sắc.
17 Khí thế cường hãn như vậy, còn có uy áp làm cho người ta sợ run, điều đó cho thấy người tới chắc chắn là một vị cường giả! Hơn nữa xem khí tràng này chỉ sợ là lai giả bất thiện* đi?*lai giả bất thiện: ý chỉ người đến không có ý tốtBởi vì giác quan Nguyệt Vũ nhạy hơn so với người thường, cho nên nàng cảm nhận được có cường giả tới gần trước mọi người.
18 Dạ Lôi tố chất tâm lý quá thấp liền không chịu nổi, ngay từ ban đầu, chính mình đã bị Nguyệt Vũ ép gắt gao, một chút chủ động cũng không nắm được còn suýt bị tức chết! Hiện tại rốt cục bạo phát!“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới! Tiểu tử, ngươi chịu chết đi!”Vừa dứt lời, một cỗ năng lượng cực kì mạnh mẽ tụ tập trong tay Dạ Lôi.
19 Đó là một nam tử như thế a?Chỉ thấy nam tử mặc một thân áo trắng đơn giản, màu trắng tinh khiết bao quanh thân hình tuấn tú cao ngất. Một đầu mặc phát mềm mại mang theo nhè nhẹ mùi hương hoa, không nhiều tân trang, chỉ dùng một đoạn lụa dày buộc trụ…Bị một thân khí chất thoát tục phiêu miểu của nam tử hấp dẫn, Nguyệt Vũ kìm không được nhìn về phía khuôn mặt làm người ta chờ mong….
20 Tựa hồ hiểu được ý nghĩ trong lòng Nguyệt Vũ, nam tử thoáng nghiêng đầu, đối với Nguyệt Vũ nở nụ cười, sau đó dùng thanh âm ôn nhuận như ngọc nói: “Không cần để ý, hết thảy giao cho ta”.